Thạch Côn không nghĩ tới mình sẽ chán ghét một người như vậy, phải biết dựa theo tôn chỉ của hắn, có thù liền báo tại chỗ, cho nên trên cơ bản không có cừu nhân, duy chỉ có Tổ An này, gây hắn còn nhảy nhót tưng bừng lâu như vậy, mấu chốt là thân phận của hắn lại thật có chút khó giải quyết.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi oán trách Tuyết Nhi làm việc bất lợi, gia hỏa buồn nôn như vậy sao không sớm chơi chết, kết quả làm hại bản công tử mất hết mặt mũi.
Nghe hắn nói, thần sắc của Sở Sơ Nhan lạnh lẽo, còn chưa kịp nói chuyện, Tổ An đã kêu to:
- Các vị đồng học làm chứng cho ta nha, gia hỏa này chính miệng thừa nhận, về sau vạn nhất ta có gì bất trắc, hung thủ nhất định là hắn!
Đối với hắn vô sỉ, những học sinh khác phảng phất như đã chết lặng, nhao nhao lấy ánh mắt đồng tình nhìn Thạch Côn.