Trong tay áo, mọi người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ giống như ở trong một mảnh hỗn độn, chung quanh sương mù mông lung, không nhìn thấy trời đất, dưới chân như giẫm ở trên đám mây.
Vân Gian Nguyệt thở dài:
- Thủ đoạn Tụ Lý Càn Khôn này thật khiến người ta nhìn mà than thở, trước kia vốn cho rằng tu vi của mình cách Địa Tiên không tính quá xa, bây giờ mới biết lúc trước thực quá cuồng vọng.
Yến Tuyết Ngân trợn mắt trừng một cái:
- Lần trước ở hoàng cung, bị Triệu Hạo không lộ diện một chiêu đánh bại, còn không để ngươi thanh tỉnh, đến hiện tại mới cảm thán.