Lúc này thủ hạ còn lại đó đã lấy thuốc ra cho Thạch Côn, lúc này Thạch Côn đã đau đến nước mắt nước mũi cùng chảy, hiện tại cho dù có người nói với hắn ăn cứt có thể giảm bớt đau đớn, sợ rằng hắn cũng sẽ không chút do dự mà ăn ngay.
Nhanh chóng đổ thuốc vào miệng, qua một lúc, loại cảm giác đau đớn này thật sự bắt đầu dần dần giảm bớt, tuy vẫn còn, nhưng đã miễn cưỡng ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.
- Sao ngươi lại có thuốc như vậy?
Trên mặt Thạch Côn đầy mồ hôi, tóc đã bết vào mặt, ánh mắt nhìn về phía Kiều Tuyết Doanh có thêm mấy phần khen ngợi và kinh ngạc.
Kiều Tuyết Doanh nhìn Tổ An một cái, sắc mặt ửng đỏ: