Tổ An cự tuyệt đề nghị này, bởi vì như vậy một là tầm mắt của hắn bị hạn chế, không thể phát hiện nguy hiểm trước.
Liên quan tới an toàn sinh mệnh, hắn muốn đặt quyền chủ động vào trong tay người khác.
Nhìn Tổ An cưỡi ngựa to, nghênh ngang đi trên đường, giống như sợ người khác không biết, vẻ mặt của ba thị vệ chán nản, có điều việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể gắng gượng đi theo, đồng thời trong lòng thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.
Khi Tổ An vừa ra cửa, xa xa một người bán hàng rong lén lút thả một con bồ câu ra ngoài.
Không lâu sau, trong một viện tử bí mật trong thành, một nam tử tóc đỏ rút một tờ giấy nhỏ trên chân bồ câu, nhìn mật ngữ đặc hữu bên trên, lông mày không kìm được mà nhíu lại: