Mất đi tốc độ, cuối cùng những băng trùy kia nặng nề rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh vụn băng.
Bất quá dường như Tần Vãn Như sớm đã biết sẽ như vậy, chỉ thấy nàng không chút hoang mang, tay nhấn mặt đất một cái.
Mặt đất dưới chân Thu Hồng Lệ hình thành một vầng sáng màu u lam, những vụn băng lúc trước khôi phục sinh mệnh lực, nhanh chóng lắp ráp, trong giây lát lan tràn đến trên đùi nàng, vững vàng cố định nàng ở đó.
Thân hình của Tần Vãn Như lóe lên, một chưởng đánh tới trái tim của Thu Hồng Lệ.
Tổ An hoảng hốt, nhịn không được quát