Lương Vương lại ngưng kết ra hai cái quang cầu đập xuống, nện xong không chút dừng lại, tiếp tục ngưng tụ quang cầu oanh kích.
Bên phản quân rốt cục rối loạn, một là khiếp sợ uy lực của những quang cầu kia, hai là đồng đội người ngã ngựa đổ, rất nhiều người không có cách nào dừng lại, người ngã xuống càng ngày càng nhiều.
Tổ An ở trong xe tù nhìn mà tắc lưỡi không thôi, Lương Vương không khác gì máy bay ném bom nha, không quân đánh bộ binh trên đất liền, không có pháo phòng không thì đánh sao cũng thua.
Đúng lúc này, giữa không trung hiện lên một tầng thuẫn giáp hơi mỏng, hiển nhiên bọn họ cũng có trận pháp tương ứng, tuy không bằng Hồng Bào Quân của Sở gia, nhưng thắng ở người nhiều lực lớn, cũng miễn cưỡng tiếp được Lương Vương oanh kích.
Liễu Diệu thấy thế thì hừ lạnh, rút ra yêu đao tiến lên trợ giúp, một thanh nguyên khí đại đao dài bốn mươi mét trực tiếp chém về phía phản quân, lại thêm Lương Vương oanh kích, thuẫn giáp của phản quân lung lay sắp đổ.