Nếu không phải không phát hiện được hô hấp của chúng, Tổ An thậm chí còn có thể cho rằng chúng vẫn còn sống!
- Sao lại có người tàn nhẫn như vậy, ngay cả trẻ con cũng không buông tha.
Bùi Miên Mạn cắn chặt môi, trong giọng nói vừa sợ lại vừa phẫn nộ.
Tổ An trầm giọng nói:
- Ở thế giới trong mộng đó của ta, có một quốc gia tên là Thái quốc, Thái quốc cổ đại có một tướng quân tên là Khôn Bình, công phá một thành thị, thủ lĩnh của tòa thành này lấy nữ nhi của hắn làm lễ vật hiến cho Khôn Bình, thế là Khôn Bình kết hôn, cũng một mực ở lại thành thị này, cho tới khi thê tử của hắn mang thai. Nhưng về sau, quan hệ của Khôn Bình và thủ lĩnh này không ngừng trở nên xấu hơn, cuối cùng, thủ lĩnh muốn nữ nhi của hắn hạ độc trong cơm của Khôn Bình, muốn dồn Khôn Bình vào chỗ chết, mà Khôn Bình sau khi biết được kế hoạch này, đầu tiên là đâm chết thê tử của hắn để trả thù. Sau khi thê tử của hắn chết, Khôn Bình lại xé bụng của thê tử, lấy ra đứa con trong bụng, mang nó cùng tới một miếu thờ, đầu tiên là hắn đốt lửa, sau đó dùng túi vải có viết kinh văn bọc lấy thân trên của đứa trẻ, đặt lên lửa mà nướng, cho tới khi thi thể của đứa trẻ nhỏ lại, hoàn toàn khô quắt. Trong toàn bộ quá trình, Khôn Bình một mực tụng kinh văn, khi toàn bộ nghi thức kết thúc, đứa trẻ đã biến thành một linh hồn có thể nói chuyện với hắn, Khôn Bình đặt tên cho nó là Cổ Mạn Đồng, mang theo nó chinh chiến tứ phương, có thể nói là bách chiến bách thắng.