- A Tổ, đợi lát nữa ra ngoài rồi ta đi trước, sau khi đến kinh thành thì gặp lại.
Ngón tay Sở Sơ Nhan nhẹ nhàng mơn trớn ngực tình lang, trong mắt toàn là vẻ quyến luyến.
Tổ An biết nàng ta là tính đi cầu ngoại công cứu mình, tuy biết rõ hy vọng không lớn, nhưng cũng không tiện khiến nàng ta mất hứng, thế là cúi đầu hôn lên đôi môi hồng ướt át kiều diễm đó:
- Tất cả cứ tùy duyên, không cần cưỡng cầu, ngươi phải tin tưởng bên ta cũng có biện pháp.
Sở Sơ Nhan ừ một tiếng, giống như mèo nhỏ đổi lại tư thế, nàng ta chỉ muốn một mực nằm như vậy, vĩnh viễn không thay đổi.