Tuy nàng ta có thể dùng vô số hoa cỏ dây leo thay thế hai tay, nhưng trong thời gian ngắn như vậy bố trí viện tử lớn thế này, cũng không biết phải đổ bao nhiêu mồ hôi.
Đáng tiếc hắn tìm khắp cả viện tử cũng không tìm được nàng ta, cuối cùng ở bên giường tìm thấy một bức thư, bên trên viết: Chờ chàng không gặp, trong tộc sinh biến, phải về xử lý, ngày sau gặp lại.
Tổ An có chút áy náy, có thể tưởng tượng Kiều Tuyết Doanh một mình khổ cực bố trí cả một viện tử, tràn ngập chờ mong đợi hắn trở về, đáng tiếc thủy chung không đợi được.
Cũng không biết tộc nhân của nàng ta xảy ra chuyện gì, hy vọng tất cả đều thuận lợi.
Hắn bỗng nhiên ý thức được những hồng nhan tri kỷ bên cạnh mình, dường như mỗi người đều phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, trong nhân sinh tràn ngập thỏa hiệp và bất đắc dĩ, chỉ độc có mình hắn, mới là cô gia quả nhân, ngược lại có thể được tiêu sái một chút.