Nhìn ra được những người này đều huấn luyện qua, bất quá được đưa vào cung làm nô bộc, đã định trước tư chất không cao, tuy bọn họ có tu vi, nhưng ở đâu là đối thủ của thích khách như lang như hổ.
Rất nhanh, không ít người kêu thảm ngã ở trong vũng máu.
Hoàng Hậu nhíu mày, rốt cục động, bàn tay như bạch ngọc duỗi ra, động tác rõ ràng rất chậm, nhưng thích khách ở đối diện hoàn toàn không tránh thoát, trơ mắt nhìn bàn tay ôn nhu kia đặt ở trên đỉnh đầu của mình.
Ngày bình thường hắn rất thích đi Câu Lan Ngõa Xá, hưởng thụ tay nhỏ non mềm của những cô nương kia phục thị, bàn tay này còn mỹ lệ hơn tất cả bàn tay hắn gặp qua, trắng nõn, non mềm... nếu ở trong thanh lâu gặp phải bàn tay như vậy, chỉ sợ hắn sẽ thoải mái ngây ngất.
Hiện tại cũng ngây ngất, hắn cảm giác cả người mình rất nhẹ rất nhẹ, sau đó thì... không có sau đó.