Khóe môi của Vân Gian Nguyệt hơi giương lên, vẫn là gia hỏa này nói chuyện êm tai, vuốt mông ngựa trong lúc vô tình sẽ làm cho người hưởng thụ nhất.
Biết đối phương không phải lão thái bà, Tổ An buông lỏng một hơi, vậy thì tốt vậy thì tốt, có điều hắn không buông tha cơ hội lấy tình báo tốt như vậy:
- Đúng rồi, ngươi nói lần này nàng bị thương nặng, tình nhân của nàng có tới báo thù hay không? Trong khoảng thời gian này đại ca đuổi bắt nàng quyết không nên phớt lờ.
- Tình nhân?
Vân Gian Nguyệt cảm thấy tay run rẩy, nghĩ thầm sau khi mình khôi phục nhất định phải đánh gia hỏa này một trận.