Tổ An nhoẻn miệng cười, lúc này chỉ có kẻ ngu mới buông nàng ra, hắn đưa tay tiến vào trong vạc áo, khi những đầu ngón tay của hắn vừa chạm đến chân bầu nhũ hoa, thì hơi thở của Bích Linh Lung trở nên gấp gáp.
- Ngươi… uhm… buông ta ra….
Bích Linh Lung nắm bàn tay khác của hắn đã lướt qua vùng bụng, vừa chạm đến thảm lông đen mượt, ngăn cản những đầu ngón tay tiếp tục mò xuống dưới, hai gò má ửng đỏ như táo chín.
- Linh Lung, ta nhớ nàng đến chết đi được.
Tổ An ôn nhu nói, trái tim của Bích Linh Lung mềm nhũn, nhắm chặt hai mắt lại, đôi lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, biểu hiện nội tâm của nàng cực kỳ kích động.