Ngọc Yên La đoán được ý nghĩ của hắn, nhưng không có che lấp, ngược lại nghiêng thân thể để hắn nhìn rõ ràng.
Chỉ thấy phương thức hạ bút của nàng hoàn toàn khác người bình thường, trước khi hạ bút nhắm mắt trầm tư, sau đó mặt lộ nụ cười yếu ớt, bút trong tay rơi xuống vẽ trên giấy.
Mới đầu không vẽ, chỉ thấy vết mực tứ tán trên giấy, hình thành một số đường nét hỗn loạn nhưng lại ẩn ẩn có quy luật.
Sau cùng mười ngón thon dài của nàng chụm lại, bút huyễn hóa ra vô số hư ảnh, đồng thời giấy vẽ thẳng tắp, cơ hồ là trong nháy mắt, những đường nét lộn xộn trước đó dần dần liên tiếp, cuối cùng thân hình chậm rãi hiện ra.
Đến sau cùng chỉ có hai hốc mắt vẫn trống rỗng, nàng cũng không vội hạ bút, mà quay đầu nhìn Tổ An nói: