Ngọc Yên La nghe hài tử gào khóc, lại thêm thanh âm của trống lúc lắc, luôn cảm thấy trong đầu trở nên hoảng hốt, ánh mắt tựa mở tựa khép, dường như buồn ngủ.
Tổ An nhướng mày, trên đời làm sao có mẫu thân sẽ quên mất hài tử của mình, coi như một sát na kia quên, nghe được tiếng khóc cũng sẽ lấy lại tinh thần.
Nhưng Chỉ Tân Nương từ đầu tới cuối không quay đầu lại, hơn nữa vừa rồi trong ảo cảnh, tựa hồ Chỉ Tân Nương không có hài tử.
Tổ An lòng sinh không ổn, vội vàng xông về phía trước:
- Phu nhân cẩn thận!