Phía dưới còn có rất nhiều con cháu Ngọc gia, cùng tộc nhân của nàng, gia tộc nàng một mực tuân theo tinh thần không vứt bỏ ai, tuy rất sợ hãi, nhưng nàng không có khả năng lùi bước ở dưới loại tình huống này.
Nhưng Tổ An lại khác, hắn không phải người Ngọc gia, nàng không muốn bởi vì mình mà liên lụy đối phương.
Tổ An nhịn không được cười lên, nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng:
- Chúng ta đã quan hệ như vậy, còn khách khí như thế sao? Loại tình huống này ta làm sao bỏ lại ngươi một mình, huống chi đám người Tinh Nô lui lại là ta an bài, ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Ngọc Yên La biết hắn là vì mình mới cố ý nói như vậy, sau khi cảm động lại lo lắng nói: