Vân Gian Nguyệt quan sát đối phương, rõ ràng mới một đêm không thấy, vì sao một thiếu nữ thanh thuần lại để cho nàng cảm giác thành thục phong vận.
Tổ An không nhịn được nhìn về phía nàng, vừa vặn ánh mắt đối phương cũng nhìn tới.
Đồ Sơn Vũ mất tự nhiên dời mắt, thần sắc hết sức phức tạp, bất quá khi nhìn về phía nam tử miệng rộng, trên mặt liền biến thành lạnh lẽo.
- Ha ha ha, Thanh Khâu quốc chủ quả nhiên danh bất hư truyền, thật là nhân gian tuyệt sắc, không uổng công ta vạn dặm xa xôi đi đến.
Nam tử miệng rộng kia nhìn thấy Đồ Sơn Vũ, ánh mắt thoáng cái trừng to, không cách nào dời mắt.