Lúc không bị thương tổn nàng tự nhiên không cần phiền toái như vậy, trực tiếp lấy lực phá xảo, nhưng hiện tại chỉ có thể cúi đầu trước hiện thực.
Yến Tuyết Ngân đỏ mặt:
- Ta còn cần thời gian.
Sau khi nói xong ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, dùng một nhánh cây vẽ vẽ, nhìn những đường nét kia tựa hồ là lộ tuyến vừa rồi đi qua, ngoài ra còn có toàn cảnh rừng cây, hiển nhiên nàng đang tiến hành diễn toán phức tạp.
Nhìn nàng nghiêm túc, nét đẹp càng lộ rõ, dù Vân Gian Nguyệt thường xuyên đối nghịch, cũng không thể không cảm thán Băng Thạch Nữ này quả thật rất đẹp, khó trách mỗi đến chỗ nào, đều có một đám người coi nàng là tiên tử nịnh bợ.