Nam tử của Tinh Linh tộc tuấn mỹ yếu đuối, rất nhiều cường giả quý tộc thích nuôi dưỡng nam Tinh Linh, khó trách vừa rồi gia hỏa này cứu Kiều Hằng thì ném qua một bên, cứu Tác Luân quận chúa lại dùng chân đá.
Kiều Hằng lại kịp phản ứng, ánh mắt đối phương thư thái, hiển nhiên không có loại ý nghĩ nhơ bẩn kia, hơn nữa nữ tử bên cạnh hắn đều tuyệt sắc, càng không phải người có yêu thích đó.
Ám Dạ Tinh Linh Đoàn Thiên Đức cũng rõ ràng điểm ấy, hắn có chút sợ hãi, gia hỏa này thần bí như vậy, hơn nữa tu vi thâm bất khả trắc, vạn nhất hắn giúp Kiều Hằng đối phó ta, ta sẽ phiền phức?
Bất quá Ám Dạ Tinh Linh tộc giỏi về ẩn nặc, chỉ cần có chút bóng mờ là hắn có thể trốn xa, cho nên do dự một chút, cuối cùng vẫn không nỡ đi, tạm thời lưu lại.
Lúc này Tác Luân quận chúa cũng từ dưới đất bò dậy, không lộ dấu vết lặng lẽ xoa cái mông đau nhức, sau đó xụ mặt nhìn Tổ An nói: