Yến Tuyết Ngân vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng bụng lại kêu ục ục, cuối cùng không có mặt mũi nói lời cự tuyệt.
Tiếp xuống Tổ An dẫn nàng đến trong thành ăn món địa phương, nhìn chợ sáng huyên náo, Yến Tuyết Ngân trở nên hoảng hốt, trước kia cảm thấy những thứ này ồn ào đáng ghét, vì sao bây giờ lại cảm thấy cái này là nhân gian khói lửa, là vật trân quý mà mình quên quá lâu sao?
Các sạp hàng ăn bày đủ loại món ngon đặc sắc, Yến Tuyết Ngân cũng không có bộ dáng tiên tử bình thường, ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
Tổ An nhịn không được bật cười, đưa tay thay nàng lau dầu mỡ trên môi, Yến Tuyết Ngân hơi đỏ mặt lui về sau tránh tay hắn, sau đó tự mình dùng khăn lau khóe miệng.
Tổ An cũng không để bụng, biết lấy tính tình của nàng, không có khả năng tiếp nhận mình nhanh như vậy, nguyện ý cùng hắn ra ngoài ăn sáng đã là bước tiến rất nhanh.