Nhìn thấy cổ mộ, ánh mắt hắn nhất thời sáng lên, sợ hãi gì đó nhất thời quên sạch sành sanh, không ngừng nghiên cứu bốn phía, có khi thì nhìn xem một số pho tượng lưu lại, có lúc thì dò xét hoa văn điêu khắc, tiếp đó lại lấy ra la bàn điều tra, đồng thời bước đếm đo đạc cái gì đó.
Thấy hắn không có dị trạng, lúc này Yêu Hoàng mới mang theo Kim Ô Thái Tử chạy tới, cau mày nhìn chằm chằm cổ mộ trước mắt.
- Tựa hồ cổ mộ này có chút cũ nát.
Kim Ô Thái Tử cau mày nói, ngôi mộ rách nát như vậy, nghĩ đến cũng sẽ không có vật gì tốt.
Ngô Lương vì biểu hiện ra giá trị lợi dụng ở trước mặt Yêu Hoàng, để hắn không đến mức tuỳ tiện hi sinh mình, vội vàng giải thích nói: