Sau đó Vũ Lâm Quân xuất phát lên đường, Tạ Đạo Uẩn tự nhiên không còn dám giống như ngày hôm qua cùng Tổ An ngồi chung một ngựa, nhưng mặc dù như thế, nàng vẫn phát hiện ánh mắt binh lính xung quanh nhìn nàng khác thường, đồng thời thái độ với nàng càng cung kính.
Tạ Đạo Uẩn cắn môi, mặt đỏ đến sắp nhỏ ra máu, nhưng chẳng biết tại sao, nàng phát hiện mình lại không phản cảm, ngược lại có một loại cảm giác chờ mong.
Cứ như vậy một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối lại dựng trại đóng quân, Tạ Đạo Uẩn ở trong lều vải của mình một mực thấp thỏm, nghĩ thầm lát nữa nếu Tổ đại ca tới tìm ta, ta có nên để hắn vào hay không?
Ở trong trạng thái lo được lo mất, đến khi mơ mơ màng màng ngủ cũng không chờ được đối phương đến.
Lúc này Tổ An đã phong trần mệt mỏi chạy đến Dịch Quận, tựa hồ Tiếu Kiến Nhân và Trương Tử Đồng đang thảo luận cái gì, hắn cố ý tằng hắng một cái.