- Biết còn không buông ta ra?
Phát giác được ngữ khí của đối phương chùn xuống, Triệu Tiểu Điệp có chút đắc ý, bản năng muốn hất tay đối phương ra, đáng tiếc không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lúc này toàn thân mình vô lực, căn bản không thể động đậy.
Tổ An mỉm cười, duỗi tay nắm chặt tay nàng, cầm lấy móng tay quơ quơ trên cổ:
- Độc này của ngươi rất lợi hại, bất quá ngươi không thể miễn dịch độc của mình nha, nếu vạch trên cổ trắng nõn của ngươi một cái, đến thời điểm ngươi hóa thành dòng máu, ai biết là ta làm? Cái hẻm nhỏ này rất yên lặng, thời gian ngắn sẽ không có người tới. Đến thời điểm ta lại mang đầu ngươi, tùy tiện tìm hố phân quăng vào, chẳng phải hủy thi diệt tích?
- Đúng rồi, tựa hồ ngươi nói, tuy độc này có thể để toàn thân ngươi tan rã, nhưng đầu không thể nào?