Nhìn hắn treo giữa không trung, không ít người sáng suốt nhíu mày, cảm thấy cử động này của hắn không khôn ngoan, chưa đến Tông Sư cảnh, thì chỉ có thể lơ lửng ngắn ngủi, hơn nữa hoạt động trên không trung, tính nhanh nhẹn giảm mạnh, như vậy không phải thành bia ngắm sao?
Chuôi kiếm của Vạn Quy Nhất đánh vào hộ tráo của lôi đài, hộ tráo lóe lên ánh sáng, thanh kiếm kia bị chấn trở về, hắn dường như sớm có dự liệu, nhẹ nhàng vồ một cái, đã nắm trường kiếm ở trong tay.
Chiêu này tiêu sái không gì sánh được, làm không ít nữ đệ tử mắt lóe dị sắc, đáng tiếc Vạn Quy Nhất là nam nhân sắt thép, ngược lại cảm thấy tiếng hoan hô của những nữ nhân này có chút ồn ào.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thu Thiền Tử, hiển nhiên cũng nhìn ra đối phương sơ hở.
- Thật là muốn chết!