Phập!
Sở Sơ Nhan phun ra một ngụm máu tươi, cả người giống lá rụng mùa thu bay ngược ra sau, trong không trung từng giọt máu tươi cấu thành một đồ án thê lương.
- Phệ Côn tiền bối, chớ có làm nàng bị thương!
Thạch Côn quýnh lên, nếu Sở Sơ Nhan chết hoặc là bị đánh cho mất tay mất chân, mình vất vả cả ngày trời như vậy có ý nghĩa gì.
Cái đầu to lớn của Phệ Côn quay sang hắn, một đôi mắt đỏ bắn ra từng trận hung quang: