Cảm nhận được xem thường trong mắt nàng, Vân Gian Nguyệt có chút không vui.
Tạ Đạo Uẩn kéo kéo tay nàng, ngược lại nở nụ cười nhìn thị nữ kia:
- Vị tỷ tỷ này, đoạn đường này chúng ta nhìn thấy, khắp nơi là thôn xóm tường đổ, hoang vu, xem như ngẫu nhiên có thành trấn cũng rất rách nát, bởi vì khắp nơi đều có quỷ vật ẩn hiện, nhưng chỗ các ngươi khí tượng rất khác, chẳng lẽ không có quỷ vật đến quấy phá?
- Những quỷ vật kia dám sao!
Thanh âm của thị nữ thoáng cái đề cao.