Hai mắt Liệt Dương Vương Tử sáng lên, đúng vậy, mình một mực cầu cũng cầu không được cơ hội, lần này rốt cục có chuyển cơ, sao mình có thể đi.
Vừa nghĩ tới Sở Sơ Nhan lực chiến không địch lại, sắp bị những ác nhân kia chà đạp, trong lòng khẳng định tuyệt vọng, mình lại cưỡi tường vân từ trên trời giáng xuống, tốt nhất ôm nàng xoay vòng vòng, đến cái thâm tình đối mặt, trái tim nàng chẳng phải ám hứa?
Vừa nghĩ tới tiên tử mềm mại không xương nằm ở trong ngực mình, sau đó thẹn thùng nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của Vương tử, thiếp thân không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp...
Trong đầu hiện ra các loại hình ảnh, Liệt Dương Vương Tử kích động không thôi.