Nghe thấy lời nói của hắn, Kiều Tuyết Doanh nhớ tới cảnh lúc trước hai người cởi hết quần áo ở Sở gia, khuôn mặt vốn tái nhợt có thêm một tia đỏ ửng.
- Đáng tiếc, người này không thể...
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Kiều Tuyết Doanh liền giật mình, lúc này rồi mà mình còn nghĩ những cái loạn thất bát tao gì thế.
Chú ý thấy quân đoàn bộ binh cách hai người càng lúc càng gần, Tổ An không dám chậm trễ nữa, xoay người lên ngựa, với trạng thái lúc này của Kiều Tuyết Doanh hiển nhiên không thể tự mình cưỡi ngựa, dứt khoát trực tiếp kéo nàng vào trong lòng mình, người ngồi chung một con.
Tìm một số mảnh vải cột Kiều Tuyết Doanh lên trên người mình, Tổ An kẹp bụng ngựa, dẫn theo đàn ngựa vòng qua bên cạnh trận hình bộ binh.