Xương Phúc chỉ có thể ô ô phát ra thanh âm vô nghĩa, không thể nói chuyện để cả người hắn càng thống khổ.
Phụ nhân kia sau khi bắt đầu, thì dần dần quen cảm giác, từng đao từng đao không ngừng chọc vào trên người kẻ thù.
Tiếng dao đâm vào thịt liên tục, Xương Phúc sớm đã không có âm thanh, nhưng tay nàng thủy chung không ngừng.
Đám binh lính xung quanh nhìn mà tê cả da đầu, cái này không khỏi quá thảm.
Khương La Phu vội vàng đi qua ôm lấy phụ nhân kia: