Lữ công công điên cuồng, hắn biết sẽ phải chết, nhưng hắn nguyện ý vứt bỏ tất cả để hưởng thụ cảm giác thành tựu ngắn ngủi kia. Nghĩ đến hưng phấn, hắn không nhịn được nữa, bổ nhào vào ba nữ nhân.
Đúng lúc này, một ngón tay vàng óng từ trên trời giáng xuống.
Sắc mặt Lữ công công đại biến, vội vàng vận công lực toàn thân, hai tay nâng quá đỉnh đầu, nỗ lực chống lại ngón tay kia. Đáng tiếc, vừa chạm vào, cả người hắn như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, hai đầu gối cũng quỳ thẳng xuống đất:
- Nhiếp Chính Vương!
Giọng hắn đầy sự hoảng sợ, mặc dù biết đối phương rất mạnh, nhưng không ngờ chênh lệch lại lớn đến thế.