Vân Vũ Tình thả tóc xuống, tết một đuôi ngựa đơn giản, cười vũ mị với hắn, sau đó nằm xuống.
Tổ An vuốt đuôi ngựa trong tay, tóc nàng không dài bằng tỷ tỷ, nhưng rất mềm mượt, cầm lên như gấm. Thỉnh thoảng sờ một chút cũng rất thú vị.
Bỗng nhiên thần sắc hắn cứng đờ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, có lầm không, ông trời lại muốn chơi ta hả?
Lúc này Tạ Đạo Uẩn đang chần chừ ở ngoài, nghĩ đến những lời đệ đệ nói trước đó, cảm thấy cứ kéo dài như thế rất khó chịu, còn không bằng đi hỏi thẳng xem hắn nghĩ gì. Nhưng khi nàng giơ tay định gõ thì lại thu về.
Nàng thầm thở dài thườn thượt, cuối cùng quay người rời đi. Không hỏi, mọi người có thể tiếp tục làm bằng hữu tốt, nếu tra hỏi, nói không chừng đến bằng hữu cũng chẳng làm được.