Thường ngày thì không biết, lần này tiếp xúc gần mới phát hiện thân thể của Tần Vãn Như không ngờ lại thành thục đẫy đà như vậy, vào tay mềm tới bất khả tư nghị, trên người truyền đến mùi nước hoa hồng nồng đậm.
Tổ An nhớ mang máng kiếp trước từng đọc một số nghiên cứu trên mạng, hình như có nói nữ nhân thích nước hoa mùi hoa hồng, mùi càng nồng thì nhu cầu càng cao.
Không khỏi thầm dè bỉu, chẳng trách thường xuyên nhìn thấy mắt Sở Trung Thiên như gấu mèo, bộ dạng chột dạ, có một lão bà như vậy muốn không mệt cũng khó.
Chỉ có điều thân phận của đối phương khiến hắn căn bản không thể có ý tưởng khác, ôm nàng ta đi đến giường mềm ở bên cạnh, trên đường hắn thậm chí muốn trực tiếp ném nàng ta xuống sàn nhà lạnh như băng, để trút giận thường ngày bị nàng ta bắt nạt.
Chỉ có điều quay đầu nhìn tỷ muội Sở Sơ Nhan, chung quy cũng không tiện xuống tay.