Lúc này Thu Hồng Lệ mới tươi cười rạng rỡ, trong nháy mắt nàng ta cười lên giống như băng tuyết mới tan, lại giống như hoa tươi nở rộ khắp núi đồi, trong đại sảnh tim của các nam tử giống như bị một cái búa tạ đập trúng, biết rằng mình sợ rằng vĩnh viễn không thể quên được nụ cười của nàng ta.
Bùi Miên Mạn ở trên Lầu hai cũng không nhịn được mà thầm cảm thán:
- Quả nhiên là đại mỹ nhân hại nước hại dân, cho dù ta thân là nữ tử, cũng có chút khó có thể chống cự được mị lực của nàng ta.
Trải qua một thoáng yên lặng ngắn ngủi, trong đại sảnh rất nhanh lại trở nên náo nhiệt, giống như bởi vì được nụ cười vừa rồi cổ vũ, khiến bọn họ tự tin hơn.
Có Trần Huyền, Uông Nguyên Long vừa rồi dẫn đầu, người khác cũng đều lên tiếng, bắt đầu bình phẩm một khúc vừa rồi của Thu Hồng Lệ.