TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 164: Tàng Thư Lâu

"Không xong! Là thiên trận Thánh Hồn bị kích phát! Lần này phiền phức lớn rồi."

Long Khôn lẩm bẩm ngoài miệng, trong lòng lại tăng thêm lo lắng cho bốn người Từ Dương, mấy người này tuy rằng không có quan hệ quá thân thiết với mình nhưng nói thế nào cũng là sư - sinh một hồi, cứ như vậy bị đánh rớt thì người làm lão sư như hắn ta cũng sẽ chịu liên lụy, phỏng chừng khi trận chiến kết thúc, Long Khôn cũng sẽ bị đuổi ra khỏi đây…

Ầm ầm ầm!

Trong phút chốc, toàn bộ bên trong mấy trăm thạch tháp cao nhất thư viện, đồng thời bộc phát ra ánh sáng kim sắc lộng lẫy, ở phía chân trời hắc ám phác họa ra một trận sao sáu cánh khổng lồ vô cùng phức tạp!

Mà trên đỉnh thạch tháp nhất hào đối diện trận này chính là vị trí trung tâm nhất.

"Thánh Hồn sao băng, ngưng tụ!"

Viện trưởng Kiếm Thông hướng lên trời cao thét lớn, một đạo hào quang kim sắc có thể nói là kinh khủng, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ngưng tụ!

Quang cầu càng lúc càng lớn, đem trận sao sáu cánh giữa bầu trời này nhanh chóng lấp đầy.

Cùng lúc này, trần nhà thạch tháp nhất hào mở ra xung quanh, quang cầu thật lớn trên đỉnh đầu kia, đối diện với trận văn dưới chân bốn người Từ Dương.

Không hề nghi ngờ, nơi này chính là vị trí sao băng rơi xuống.

"Ha ha ha! Từ Dương, ngươi còn có gì muốn nói không? Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu không nói rõ ý đồ hôm nay các ngươi đến, lúc sao băng rơi xuống chính là lúc ngươi chờ chết đấy!"

Từ Dương cười ha ha nói: "Nếu ngươi thật sự có tự tin như vậy thì mau giáng sao băng xuống đây đi. Ta lại muốn nhìn thử là bốn người chúng ta chết trước hay là lũ phế vật các ngươi chết trước!"

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Vậy được, ta sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi!"

Kiếm Thông không hề do dự, lúc nói quang mang sao băng kim sắc trên cao rơi xuống thì trong tay hắn ta đã bốc cháy lên một hoa văn hình tròn, đúng là tính toán chạy thoát khỏi đại điện này.

Từ Dương lộ ra một nụ cười nhạt: "Như thế nào, hiện tại muốn chạy? Không dễ dàng như vậy! Phần mộ sáng lạn này vẫn nên để lại cho chính ngươi dùng đi!"

Chỉ thấy tay trái Từ Dương phát ra một chỉ về thân thể Kiếm Thông đối diện trước mặt, lực cắn nuốt cường đại gắt gao tỏa định thân thể hắn ta. Quang mang đồ đằng trong tay mặc dù rất thịnh, cũng khó tránh thoát khỏi công pháp giam cầm của Từ Dương.

"Người có thể chạy thoát dưới sự phong tỏa của ta hoặc là đã chết, hoặc là còn chưa sinh ra đấy!"

Từ Dương khí phách nói, dưới chân đột nhiên chấn động, một đồ đằng Thái Cực lộng lẫy vào một khắc khi sao băng buông xuống cuối cùng cũng thiêu đốt lên.

"Càn khôn na di!"

Vèo…

Trước mắt bao người, bốn người Từ Dương trống rỗng xuất hiện ở vị trí của viện trưởng Kiếm Thông, mà viện trưởng đáng thương lại bị Từ Dương thay đổi tới giữa trận sao sáu cánh, tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn về phía sao băng nện xuống giống như tận thế vậy …

"Hẹn gặp lại, viện trưởng đại nhân!"

Ầm ầm ầm!

Kim quang nổ vang, trong khoảnh khắc phá hủy toàn bộ thạch tháp nhất hào.

Ba mươi mấy tên sư trưởng của thư viện đang ở xung quanh cùng nhau ra tay, cơ bản cũng là người thì chết người thì bị thương bỏ trốn. Từ Dương vẫn chưa chú ý động tác của bọn họ chỉ nhấc Long Khôn cùng tiểu Đoàn Đoàn đang tránh ở thạch tháp nhất hào mang đi.

"Trời ơi! Các ngươi xem bên kia, thạch tháp nhất hào đến tột cùng đã xảy ra cái gì, chẳng lẽ là có cường giả bên ngoài xâm lấn sao?"

"Thật là đáng sợ… Thư viện đã mở ra Thánh Hồn thiên trận!"

Không ai có thể ngờ, một trận chiến này lại là nhằm vào mấy dự thính sinh tuổi trẻ vừa mới đạt được chức quán quân thư viện này.

"Cmn, các ngươi thật sự điên rồi, viện trưởng đều bị các ngươi chơi chết?"

Long Khôn có một loại cảm giác trèo lên thuyền giặc, ở giữa không trung ríu rít.

"Hừ, viện trưởng chó má gì chứ. Chính là một tên tiểu nhân lòng mang thù hận mà thôi, hắn vì muốn giết chúng ta mà ngay cả an nguy của học sinh trong thư viện đều không màng, viện trưởng như vậy mà ngươi cũng muốn dựa vào?"

Long Khôn bất đắc dĩ: "Vậy hiện tại các ngươi định làm gì, cứ như vậy rời đi sao?"

Bạch Liên Tuyết ngự kiếm trên không đột nhiên quay đầu tới: "Long Khôn lão sư, ngươi biết vị trí Tàng Thư Lâu không? Có lẽ đây là chỗ duy nhất mà chúng ta có thể tránh họa!"

"Tốt rồi, dù sao thư viện này ta cũng không ở nổi nữa, lão tử sẽ mang các ngươi qua đó!"

Dưới sự chỉ dẫn của Long Khôn, đoàn đội sáu người Từ Dương rất nhanh đã đến sau núi, đó là một ngọn núi nhỏ đơn độc, cách xa toàn bộ thạch tháp, cũng không có kiến trúc cao ngất, vị trí giống như là một sơn cốc ẩn cư.

"Nơi này chính là Tàng Thư Lâu." Sau khi đám người Từ Dương hạ xuống đất, từng người trực tiếp lộ ra diện mạo thật, Long Khôn sợ tới mức run lập cập.

"Mẹ nó! Ba người các ngươi vậy mà…"

Ba nha đầu đều là mỹ nhân tuyệt sắc, ngay lập tức khiến cho đại não Long Khôn choáng váng, xoa xoa máu mũi.

"Kinh hỉ không, bất ngờ không? Hì hì hì!"

Đoàn Đoàn đã sớm nhìn thấy dung nhan của ba nữ thần, cười hì hì trêu đùa Long Khôn.

"Thật là đủ kinh hỉ. Như vậy cũng tốt, ta lấy danh nghĩa đạo sư quán quân trực tiếp mang các ngươi đi vào. Trong chốc lát, người bên ngoài cũng tìm không thấy các ngươi. Bởi vì sau núi này, không có thủ lệnh của viện trưởng thì ngay cả nhóm đạo sư của thư viện cũng không thể dễ dàng tiến vào, người ngày thường trông bên trong cũng không có bất kỳ liên hệ gì với thư viện, thực lực cụ thể ta cũng không rõ lắm, đi vào rồi nói sau!"

Sáu người phi đến trung tâm sơn cốc sau núi, trên mặt đất là một thạch đài trống trải, trừ thứ này ra không có bất kỳ cái gì có thể nhìn ra dị thường, thậm chí linh lực dao động trong không khí cũng rất khó bắt giữ…

"Mẹ nó, địa phương quỷ quái gì thế này? Ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không thấy?"

"Đừng nóng vội, xem ta đây!"

Long Khôn lão sư làm một loạt hành động, lợi dụng công pháp tự thân phác họa ra một phù văn đặc thù trên mặt đất, chính là nhập khẩu để mở ra cấm chế đặc thù của thư viện sau núi.

Thực mau, một đạo ánh sáng thật lớn từ dưới chân sáu người từ từ ngưng hiện, hoàn toàn bất đồng với trận sao sáu cánh của thư viện, mắt trận như là một loại ấn ký khắc văn cổ xưa, nhìn ra được loại nhập khẩu này còn có truyền thừa xa xôi hơn so với toàn bộ thư viện!

Ầm ầm ầm!

Dưới chân xuất hiện cảm giác chấn động nhè nhẹ.

"Bảo trì tinh thần lực tập trung, bắt đầu truyền tống!"

Long Khôn lên tiếng, sáu người đồng thời nhắm hai mắt ngưng tụ tinh thần lực.

Vèo!

Một loáng sau, sáu người đã biến mất ở trong mắt trận, khi lần nữa mở hai mắt ra, cảnh vật trước mắt đều đã thay đổi hoàn toàn.

"Trời ơi… Này, đây là Tàng Thư Lâu của Thánh Hồn thư viện sao? Chỗ nào có thể gọi là Thư lâu chứ, quả thực có thể dùng Thư hải để hình dung!"

Ánh nến đốt sáng lên khu vực trống trải này, năm giá sách trước mặt chạy dài đến cuối tầm nhìn, dường như vĩnh viễn cũng không đi hết con đường này.

Giữa không gian có đủ loại sách cổ, có thể căn cứ tâm ý của mình tùy ý điều phối.

Khiến mấy người Từ Dương cảm thấy bất an chính là, thư lâu này trống vắng đến mức đáng sợ!

Trừ bỏ mấy người bọn họ dường như không thấy một ai.

"Trời ơi, sao ta lại cảm thấy như là vào ảo cảnh chứ, chuyện này quá không chân thật a!" Bạch Liên Tuyết nói thầm một tiếng, khiến cho Long Khôn cảm khái.

"Không dối gạt các ngươi nói, nơi này ta cũng chỉ tới một lần, ta nhớ rõ lần trước tới, có một đại thẩm quét rác, không biết vì sao bây giờ không thấy bóng dáng nàng!"

"Khụ khụ, tiểu tử, ngươi đang tìm ta sao?"