"Ha ha ha! Thật là cuồng vọng! Binh lính Nguyên Dương đế quốc ta chưa bao giờ sợ hãi địch nhân. Huống chi trưởng lão các đường lập tức sẽ đuổi tới, ngươi cho rằng các ngươi còn có cơ hội sống sót rời đi sao?"
Long Câu không để ý đến những lời Từ Dương nói, tất nhiên cũng chú định tình thế trận này buông xuống nguy hiểm.
Từ Dương không nhiều lời vô nghĩa, cả người lập tức phóng lên cao, kiếm khí kim sắc sau lưng nhiều không đếm xuể, quang mang nhanh chóng hiện lên, chừng trên trăm đạo kiếm quang treo trên đỉnh đầu bọn họ.
"Ta lại cho các ngươi thêm một cơ hội, chết hay là sống, ta muốn một đáp án thống nhất!"
Từ Dương phiêu phù giữa không trung, giống như một vị thần thương hại chúng sinh, quan sát những con kiến tùy thời có thể trở thành địch nhân này.
Đám lính không nói lời nào, Long Câu lại dùng hành động chứng minh thái độ vừa rồi của mình.
Vèo!
Hắn ta rút kiếm ở bên hông ra, nhưng suy cho cùng chỉ đang phô trương anh dũng cùng trung nghĩa của mình với tư cách là một vị danh tướng hoàng tộc thôi.
Vô số kiếm mang từ trên cao chém xuống...
Mỗi một đạo kiếm quang đều không chút lưu tình lấy đi sinh mệnh của mấy chục binh lính, kiếm khí khủng bố dao động giống như hạo kiếp, làm đám lính không biết lượng sức của đế quốc trả giá thảm trọng.
Dù sao Long Câu cũng là Nguyên Thần cảnh, dưới cơn thịnh nộ bay lên trời, dùng trường kiếm trong tay không chút do dự chém về phía Từ Dương.
"A, không biết lượng sức."
Long Khôn tận mắt nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đông!
Từ Dương đánh vào mặt hắn, đá bay ra ngoài, chấn vỡ hoàn toàn cương khí hộ thể ngoài thân của Long Câu. Khi cả người hắn ta bay ngược về phía sau, một đạo kiếm mang từ sau lưng bay hơn vài trăm thước, thuận thế xuyên thủng thân thể Long Câu.
"Lỗi của ngươi không phải là kháng cự chúng ta mà là để binh lính thủ hạ của ngươi trả giá sinh mệnh uổng phí, như vậy ngươi không xứng làm một tướng quân!"
Lời nói lạnh lùng của Từ Dương truyền tới bên tai Long Câu, ngay sau đó kiếm mang trên người hắn ta ầm ầm tạc nứt, một cường giả Nguyên Thần cảnh đã bị mạt sát thành hư vô như vậy ở trước mặt Từ Dương mà rắm cũng chưa kịp thả ra.
"Cái gì! Này..."
Những binh lính còn may mắn sống sót, bao gồm cả mấy học sinh tiếp dẫn bọn họ đến đây đều trợn tròn mắt.
Thực lực của Từ Dương tăng lên nhanh đến mức hoàn toàn điên đảo nhận thức của bọn họ.
Đương nhiên, mấy học sinh đội Bất bại vương tước này vốn dĩ không biết Từ Dương có nội tình như vậy, sau một chuyến Từ Dương đi Đế Lăng thực lực lại lần nữa tăng lên một cấp bậc, càng không phải những người như bọn họ có thể nhìn lên.
"Còn có người nào muốn ngăn cản chúng ta không? Nhanh lên."
Từ Dương nói giống như ý chỉ của thần áp xuống, đám lính ở hiện trường nơm nớp lo sợ vứt bỏ binh khí trong tay bắt đầu bôn đào tứ tán.
"Đi thôi!"
Ba người khác của đội Bất bại vương tước cũng bắt đầu chạy trối chết, không quên đẩy lão đại đã bị dọa ngốc kia, pháp trượng Truyền Tống Trận trong tay cũng đều bị dọa đến rơi xuống đất.
"Các ngươi, các ngươi còn là người sao! Mạnh như vậy? Dự thính sinh? Ha ha ha ha..."
Nhìn dáng vẻ tên này giống như bị dọa đến phát điên, Từ Dương cũng không nghĩ quá nhiều, thoáng động thân đi đến trước mặt gia hỏa này, nắm lấy cổ áo hắn ta.
"Mau vẽ cho chúng ta một cái Truyền Tống Trận khác, truyền ra ngoài, đây là cơ hội duy nhất để ngươi chuộc lỗi."
"Ha ha ha ha! Ngươi đang uy hiếp ta ư? Vì sao ta lại cần chuộc lỗi?"
Gia hỏa này còn đang cười, biểu tình dữ tợn, không chút nào màng tới uy áp khủng bố từ trên người Từ Dương truyền ra.
"Hắn điên rồi."
Bạch Liên Tuyết nhàn nhạt lắc lắc đầu nói: "Sư tôn, sưu hồn hắn ta đi, để hắn điên điên khùng khùng thống khổ như vậy, không bằng giết chết hắn ta."
Bạch Liên Tuyết nói đúng, tên này sở dĩ nổi điên là bởi vì những thi thể xuất hiện trên mặt đất này chính là do một tay hắn ta tạo thành.
Hắn ta đã sớm biết Tàng Thư Lâu có bí mật kinh thiên, kỳ thật lý do ban đầu tiến vào là vì tư lợi cá nhân, không ngờ một mình Từ Dương lại mạt sát toàn bộ mấy trăm người Long vệ quân, những người này đều chết vì dã tâm tham lam của hắn ta, áp lực tâm lý cường đại làm hắn ta hoàn toàn phát điên.
Lúc này đây, Từ Dương không còn do dự, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của kẻ điên này, bộ phận ký ức có quan hệ với Truyền Tống Trận bị rút ra ngoài.
Đồng thời, vì giảm bớt thống khổ cho đối phương, Từ Dương đã xóa đi toàn bộ ký ức của đối phương về trận chiến này.
Sau khi thành công phục chế pháp trận truyền tống, Từ Dương không quên đưa kẻ điên này cùng nhau ra ngoài.
Thư viện sau núi!
Cũng chính là ao trung tâm trước đây nuôi dưỡng ma thú, vậy mà chính là một cửa ra vào khác của Tàng Thư Lâu!
"Thì ra là thế, ta đã nói cái ao này lớn như thế, vậy mà vô cớ dưỡng ma thú, là để giấu tai mắt người khác!"
Sau khi mấy người Từ Dương hiện thân, không quá lâu, những cường giả hoàng cung ở xung quanh lập tức bao vây bọn họ.
"Chính là bọn họ, bao vây chúng!"
Vèo vèo vèo!
Hơn ba mươi tên cường giả Động Thiên cảnh đỉnh phong phong xuất hiện, so với những trưởng lão ở thạch tháp nhất hào lúc trước trong thư viện còn cường đại hơn một cấp!
Chỉ là đã trải qua chuyện ở Đế Lăng, thực lực của đoàn đội Từ Dương đã không phải thứ bọn họ có thể ứng phó.
"Giao cho các ngươi, ta trực tiếp đi gặp Nguyên Hạo Thiên."
Từ Dương nhàn nhạt nói một tiếng, thấy đám người Bạch Liên Tuyết gật đầu, hắn bèn ôm tiểu Đoàn Đoàn bay lên trời, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía hoàng cung.
"Trốn đi đâu!"
Trưởng lão Nguyên Thần sơ kỳ cầm đầu muốn tỏ ra mạnh mẽ, giơ tay đánh một chưởng lên trời thẳng về phía Từ Dương. Xấu hổ chính là Từ Dương không thèm liếc hắn ta một cái, trực tiếp dùng một chân đạp xuống, dao động khủng bố bạc tạc công pháp của trưởng lão, lão sợ tới mức trở tay không kịp vội vàng bay về phía bên cạnh, lúc này mới khó khăn lắm trốn thoát một kích trí mạng.
"Lão phế vật không biết tự lượng sức mình, chỉ bằng kẻ hèn Nguyên Thần sơ kỳ như ngươi, cũng muốn đụng đến lão đại của bọn ta? Tới đây, tiểu gia bồi ngươi chơi đùa!"
"Động thủ!" Bạch Liên Tuyết lên tiếng, đoàn đội ba nữ thần và cả Long Khôn đồng thời ra tay. Tuy chỉ có bốn người nhưng năng lực chiến đấu tổng hợp của những người này đến chính bọn họ cũng không ngờ sẽ mạnh mẽ đến vậy.
Long Khôn có huyền quy hộ thể đao thương bất nhập, một người chống đỡ hơn hai mươi tên cường giả Động Thiên cảnh, đánh nửa ngày chưa rớt một cọng tóc...
Ba nữ thần sau lưng quay giáo một kích, kiếm lực cường đại dao động thổi quét qua, nháy mắt hạ gục gần một phần ba số tu sĩ.
"Mẹ nó, không được, mau đi tìm chi viện, mau!"
Nhất thời, xung quanh thư viện không ít học sinh không biết lượng sức cũng sôi nổi vây quanh xem náo nhiệt.
"Di! Kia không phải tên phế vật Long Khôn kia sao? Mang theo vài tên dự thính sinh, làm sao hắn ta cũng xen lẫn vào trong đám người đó?"
Nghe được nghị luận như vậy, Long Khôn giật giật cơ mặt, vô thức muốn chứng minh bản thân mình.
"A, cmn ngươi nói cho rõ ràng, ai là phế vật!"
Một chưởng đánh ra, tu sĩ Động Thiên cảnh đỉnh phong chấn vỡ tại chỗ, hành động của Long Khôn lần này, hoàn toàn dọa mấy tên gia hỏa không lựa lời kia choáng váng.
"Ngươi, ngươi, sao có thể!"