TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 186: Độc Chiến Thiên Cương Địa Sát

Từ Dương vung ống tay áo lên, trong lúc mơ hồ một cỗ long uy cuồn cuộn quét ra, ba mươi sáu cường giả Thiên Cương đồng thời bay tán loạn ra ngoài, triệt để đánh mất năng lực chiến đấu.

Lăn ra ngoài là chuyện duy nhất bọn họ có thể làm lúc này.

Từ Dương cười nhạt chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn những sát thủ áo đen khác cầm kiếm trước mặt.

“Nếu ta đoán không sai, chắc hẳn các ngươi là Thất Thập Nhị Địa Sát? Cái tên cổ quái thế này cũng chỉ có bọn người ngu xuẩn như các ngươi mới nghĩ ra.”

“Ngươi muốn chết à?”

Hơn bảy mươi cao thủ Động Thiên cảnh.

Nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ có thái độ sợ hãi.

Cho dù Nguyên Hào Thiên có tu vi Nguyên Thần cảnh cũng bị những tên gia hỏa này đánh cho bị thương. Bây giờ Từ Dương đối mặt với bọn họ giống như đối phó với những hài tử chưa dứt sữa, đơn giản muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.

“Ha ha ha, ra tay chậm như vậy, các ngươi là phế vật sao?”

Một chưởng đánh ra, linh lực cường đại dao động đồng thời chống lại linh lực oanh kích của ba mươi sáu người ở hàng phía trước.

“Hàng sau, động thủ!”

Thủ lĩnh của nhóm người bịt mặt ra mệnh lệnh cho những người phía sau tấn công. Nhóm người Thất Thập Nhị Địa Sát phía sau lập tức ra tay, dường như là một loại công pháp rất đặc thù, người phía sau đạp lên lưng người phía trước phóng lên không trung, gia tăng sức mạnh đến mức độ nhất định, giang ngang trong không trung, phóng xuất ra cỗ uy áp cực kỳ mạnh mẽ.

“Hợp kiếm!”

Bảy mươi hai thanh kiếm nhanh chóng ngưng kết trên đỉnh đầu, dưới sự ngưng kết của công pháp đặc thù, chúng đã ngưng tụ tạo thành lưỡi kiếm ánh sáng vô cùng lớn, lực kiếm kinh khủng đến cực hạn vượt qua giới hạn chống cự của Nguyên Thần cảnh đỉnh phong.

“Ngươi phải cẩn thận, sức mạnh này......”

Nguyên Hạo Thiên ngẩng đầu nói, quanh hắn chỉ còn lại mấy hộ vệ lo sợ bảo hộ. Nhìn dáng vẻ khiếp đảm của bọn họ đã biết không thể phát huy tác dụng bảo vệ, chỉ giả vờ đứng cho có mà thôi.

“Chém!”

Sát thủ Thất Thập Nhị Địa Sát hợp kiếm đè xuống, thanh uy kinh khủng như muốn đâm thủng hư không, phát ra âm thanh vù vù đinh tai nhức óc, đó là dao động chỉ xuất hiện sau khi áp lực kiếm thế bành trướng tới trình độ nhất định.

“Hừ, các ngươi đã đánh nghiêm túc như vậy, ta cũng nên để cho các ngươi biết một chút bản thân chênh lệnh với cường giả chân chính bao xa!”

Lần này Từ Dương không có ý định phá giải chiêu thức, đối mặt với uy lực không thể phá giải của hợp kiếm, đột nhiên một ngón tay chỉ ra.

Không sai, vẻn vẹn chỉ là một đầu ngón tay!

Âm Dương Đồ giữa ngón tay nhanh chóng hiển hóa, đó là hình thái Đạo lực chống đỡ được bảy mươi hai người hợp lực dẫn động một kiếm.

“Cái gì? Chuyện này làm sao có thể......”

Bọn người sau lưng Nguyên Hạo Thiên trợn mắt há hốc mồm, căn bản không nghĩ Từ Dương có thể mạnh đến trình độ yêu nghiệt thế này.

“Rốt cuộc hắn là ai? Nhìn không ra tu vi của hắn, không phải là cường giả Hóa Thần cảnh trong truyền thuyết chứ? Lấy sức mạnh của một người đồng thời đối mặt hơn bảy mươi Động Thiên cảnh đỉnh phong, chuyện này thật không tin nổi.”

Khi các tu sĩ Nguyên Dương đế quốc chính mắt nhìn thấy một màn này, bọn họ hoàn toàn sững sờ trước hành động kinh người của Từ Dương. Bọn họ không tin trên đời thật sự tồn tại một người mạnh đến vậy.

Nhưng Từ Dương đang dùng hành động của mình để cho mọi người nhận thức mới về cực hạn của cường giả.

Ầm ầm!

Đạo lực của Từ Dương hoàn toàn bị kéo căng, sau một khắc đột nhiên biến quyền thành chưởng, đánh ra một cỗ khí tức Long lực vô cùng mạnh mẽ.

Thanh cự kiếm được ngưng tụ từ bảy mươi hai lưỡi kiếm, dưới cổ long khí bao trùm lập tức vỡ nát thành đống sắt vụn.

Uy thế còn lại trải dài, hơn bảy mươi cao thủ Động Thiên cảnh giống như sủi cảo bắn ra bốn phía.

Phốc......

Thân ảnh ngã xuống đất hộc máu không ngừng, tất cả bọn họ đều không thể tin được nhìn Từ Dương chăm chú.

“Như thế nào? Số người nhiều gấp đôi, các ngươi phải có niềm tin thắng ta chứ? Khi đối mặt với cảnh giới nghiền ép tuyệt đối, nhiều người chỉ có tác dụng duy nhất là tăng số lượng thi thể trên chiến trường. Ta cho các ngươi thời gian ba giây, cút khỏi tầm mắt của ta, bằng không…”

Vừa dứt lời, những người bịt mặt còn giãy giụa đau đớn trên mặt đất vội vàng cố nén đau đớn kịch liệt mà đứng dậy, từng người vội vã chạy như bay về phía cuối cung điện.

Người thủ lĩnh cuối cùng cũng đặt tay lên ngực, trước khi rời đi còn ném cho Từ Dương Nhất ánh mắt hung tợn, đúng lúc bị hắn bắt được.

“Thế nào, còn muốn chơi biểu cảm nhỏ với ta sao? Vậy ngươi không cần đi.”

Khi Từ Dương giơ tay lên, một sức mạnh khổng lồ từ bên trong Âm Dương Đồ phun ra ngoài, thủ lĩnh, một tu sĩ Động Thiên cảnh đỉnh phong, bị bàn tay Từ Dương cưỡng bức kéo xuống.

Từ Dương nắm lấy gáy của hắn như tóm lấy con gà con yếu ớt, cứ như vậy cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Suýt nữa quên mất, cũng nên để một người ở lại, thật không may ngươi chính là mục tiêu ta chọn.”

Một chưởng vỗ ra, lực đạo mạnh mẽ của Từ Dương uy áp trong nháy mắt vỡ nát kim đan trong cơ thể hắn, đánh hắn ta thành phế vật tại chỗ, thân phận thủ lĩnh Địa Sát cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Từ Dương ném người này xuống trước mặt Nguyên Hạo Thiên giống như ném bao tải.

“Nói rõ thân phận của các ngươi và nội dụng có liên quan đến hành động lần này cho Hoàng đế.”

Giọng nói Từ Dương từ phía sau truyền ra: “Ngươi suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời, nếu để cho ta nghe ra lời nào gian dối, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Đừng quên, bây giờ ngươi đã là tên phế vật, muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, đây mới là điều ngươi sợ hãi nhất.”

Người thủ lĩnh sợ hãi rụt người theo bản năng, hắn biết Từ Dương không phải đang hù dọa hắn, tên điên này chuyện gì cũng làm được.

“Ta, ta nói...... Chúng ta là Kiếm Minh thích khách của Bắc Tấn, bây giờ toàn bộ các đại thế lực Bắc Tấn đang tập kết ở đây, chuẩn bị xâm lấn biên cảnh Nguyên Dương đế quốc.”

Bỗng nhiên, Nguyên Hạo Thiên mở hai mắt lạnh như băng nhìn hắn.

“Cũng bởi vì chuyện Long Tàng sao?”

“Không sai, Long mạch Nguyên Dương đế quốc sụp đổ đã truyền khắp Tam Thiên Đạo Châu, người có chủ ý đến Long Tàng quá nhiều. Nghe nói bên trong hoàng thất cũng bị người các đại môn phái sắp xếp theo giõi, bây giờ đế quốc bấp bênh, thế lực các phương đến đây dự định ra tay kiếm một phần miếng bánh.”

Quả nhiên, chuyện đã bắt đầu phát triển theo hướng Từ Dương dự đoán. Loạn trong giặc ngoài tầng tầng lớp lớp, giang sơn xã tắc Nguyên Dương đế quốc đã đến tình thế nguy hiểm.

“Giết!”

Nguyên Hạo Thiên vô cùng tức giận, hắn phát tiết vào người trước mắt này.

Giơ tay chém xuống, hộ vệ bên người rất hài lòng vì bản thân được thi hành nhiệm vụ cao cả, đây là khả năng duy nhất bọn họ có thể phát huy tác dụng trong đối kháng ở cấp độ này.

“Các hạ, theo ta vào đại điện, những người khác xử lý hiện trường, triệu tập trưởng lão đường ở ngoài điện chờ mệnh lệnh của trẫm.”

“Dạ!”

Một đoàn người bắt đầu công việc, hai người Từ Dương và Nguyên Hạo Thiên tiến vào trong đại điện.