Chương 231: Mục Kình Thiên
"Nghe này, một lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù ta có bị áp chế, thậm chí ta bị tiêu diệt, ngươi cũng không được phóng ra dù chỉ là một chút linh lực nào, càng không được bước ra khỏi cái vòng này, nhớ kỹ chưa?”
Nữ đế cúi đầu nhìn, bên chân nàng không biết từ khi nào đã có một vòng sáng vàng sẫm mờ nhạt, tiểu gia hỏa Long Mãng kia cũng đang ngoan ngoãn nằm sấp bên trong.
Sau khi Long Mãng thôn phệ một bộ phận Long Nguyên, trong cơ thể huyết mạch mặc dù có xu hướng phản tổ, nhưng không biết vì sao lại chìm vào giấc ngủ say.
Kể từ khi một nhóm người đặt chân đến bảo địa của Huyền Hỏa Thái Thản, trạng thái của Long Mãng không ngừng suy yếu, cho đến khi hoàn toàn lâm vào ngủ say.
Nhưng nếu dựa theo suy đoán của từ Dương, việc này đối với hắn mà nói hẳn không phải là chuyện xấu gì. Huyết mạch phản tổ, đồng nghĩa việc một lượng lớn nguyên lực cường hoá thân thể từ bên trong phát ra sẽ vượt quá sức chịu đựng của thân thể hiện tại, muốn cùng thân thể dung hợp và thích ứng cũng cần một quá trình.
Ầm ầm!
Phong ấn phụ cận thần miếu hoàn toàn vỡ vụn, ánh sáng kim sắc của Đạo Tâm phất trần dường như đã hoàn toàn phá hủy phong ấn Vô Thượng Đạo Môn Mục Kình Thiên lưu lại năm đó.
Chỉ là, bên trong thần miếu vẫn là một màu tối đen, trong mơ hồ có một cỗ uy áp cực lớn đang bắt đầu di chuyển, dưới sự che chở và chỉ dẫn của Cự Long thủ hộ trong cơ thể, Từ Dương chậm rãi đi tới gần thần miếu.
Gầm!
Không hề báo trước, âm thanh long ngâm kinh thiên động địa gào thét mà ra!
Không sai, cổ uy áp như muốn nghiền nát hết thảy này phát ra từ trong thần miếu tối đen kia.
"Trời ạ, lực lượng này. Chẳng lẻ là lực lượng Chân Long trong truyền thuyết sao!"
Nữ đế ngây ngẩn cả người, càng thêm ý thức được tại sao Từ Dương lại để cho nàng trốn trong vòng sáng kim sắc này.
Nếu không có lực lượng này bảo hộ, chỉ cần một tiếng long ngâm đã có thể tạo thành thương tổn không thể cứu vãn đối với thần hồn của Nữ đế!
Khi tu sĩ cường đại đến trình độ nhất định, sau khi đột phá Thần Anh cảnh tiến vào Hợp Đạo cảnh là có thể khống chế lực lượng chư thần thiên địa ở một mức độ nhất định. Chỉ với một cái búng tay, lực lượng bộc phát ra có thể dễ dàng huỷ diệt trời đất.
Hiện tại Từ Dương chính là kẻ xâm phạm thần miếu, tất nhiên phải hứng chịu cơn thịnh nộ của đối phương.
"Hơn sáu ngàn năm, rốt cục có người mang theo Đạo Tâm phất trần của ta đi tới nơi này! Tu vi các hạ thâm hậu, không biết là cao nhân xuất thân từ dòng tộc nào?”
Thanh âm mang vài phần già nua, nhưng có thể xác định đây là một nhân loại, hoàn toàn bất đồng với tiếng long ngâm lúc trước. Con người và Long tộc làm sao có thể cùng ở chung trong một ngôi miếu? Đáp án chỉ có một, lời kể của Hải Linh Tương một lần nữa được chứng thực.
Từ Dương nhẹ nhàng cười đáp lễ: "Tề Châu, Thiên Lam Tông."
"Ngươi là người của Thiên Lam Tông? Vậy ngươi và Từ Dương có quan hệ gì?”
Nà ní?
Từ Dương theo bản năng dừng bước, cho dù uy áp của đối phương có cường đại hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối không có ngạc nhiên như khi nghe đối phương hỏi câu đấy! Có thể nói ra tên của hắn, ít nhất cũng là người từng sống ở năm sáu vạn năm trước.
Thật sự nói không có chút khoa trương nào, cố nhân có thể sống từ lúc đó đến bây giờ, không ai không phải là nhân vật kinh tài tuyệt diễm. Nhưng Từ Dương thật sự không nhớ ra, hắn cùng Mục Kình Thiên lúc xưa đã có giao tình gì...
Về phần Nữ đế trong vòng sáng cách đó không xa, nàng kinh ngạc đến mức che miệng lại, giờ phút này Từ Dương trong mắt nàng, mỗi một sợi tóc đều tản ra vẻ thần bí khó nắm bắt.
"Như thế nào, ngươi nhận thức hắn?”
Từ Dương thăm dò hỏi, lại nghe được một tiếng thở dài nặng nề của Mục Kình Thiên.
"Năm đó ta đã đi du ngoạn khắp đại lục trước khi trận Đồ Long diễn ra, cũng từng đi qua Tề Châu, may mắn là được ở lại Thiên Lam Tông ba tháng. Người sáng lập ra môn phái này chính là Từ Dương, một nhân vật danh chấn thiên hạ, hắn sáng lập ra phương pháp tu luyện bình sinh lần đầu ta thấy, dưới sự chỉ dẫn của Từ Dương tiền bối, ta đã đột phá bình cảnh tu luyện lúc đó, tiến vào Hợp Đạo lĩnh vực, lúc này mới có tư cách và suy nghĩ về Đồ Long.”
Từ Dương ha hả nở nụ cười: "Nói như vậy, ngươi hẳn là gọi ta một tiếng tiền bối mới đúng, ta chính là Từ Dương.”
Cái gì!
Trong thần miếu, trong nháy mắt một đạo hắc ảnh bay ra, một người trung niên toàn thân mặc áo bào màu đen, nhìn qua so với Từ Dương còn già hơn mấy chục tuổi, nhưng khí chất tà ác trên người hắn thập phần nồng đậm, cùng khí chất tiên phong đạo cốt mà Kình Thiên Đạo Tông tông chủ nên có khác nhau hoàn toàn.
"Ngươi... Chính là Từ Dương tiền bối?”
"Đúng vậy. Ta bế quan hơn hai vạn năm, vì phục sinh ái đồ mà xuất quan trong những năm gần đây, cơ duyên xảo hợp biết được bí mật Long tàng, liền một đường đi tới Tam Thiên Đạo Châu tìm kiếm cơ duyên. Nếu như ta đoán không sai, ngươi hẳn là đã cùng một người khác, thôn phệ hoàn toàn Long Nguyên. Cảnh giới hiện tại, sợ đã tiến vào Độ Kiếp cảnh."
"Cái gì!”
Nữ đế lần thứ hai bị doạ sợ hãi, bản năng của nàng muốn lao ra khỏi vòng sáng này, cùng Từ Dương sóng vai chiến đấu.
Nữ đế hiểu được dụng tâm lương khổ của Từ Dương, đối mặt với cường giả chỉ tồn tại trong truyền thuyết nhân gian, Từ Dương lo lắng nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên lựa chọn một mình đối mặt với tất cả.
Hồi tưởng lại những lời vừa rồi Từ Dương nói với nàng, Nữ đế nhìn bóng lưng Từ Dương, hai mắt lại không hiểu sao có chút ẩm ướt.
Giờ khắc này, nàng không khỏi có cảm giác muốn cùng nam nhân này sinh tử cùng bước!
Cái gì cẩm tú giang sơn, cái gì cơ nghiệp đế quốc, dường như khi mọi thứ đứng trước mặt người nam nhân này, đều trở nên không quan trọng nữa.
Từ Dương...
Cái tên này, đã hoàn toàn khắc sâu vào nội tâm Nữ đế, trở thành ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của Tuyết Thanh Hàn! Cho dù sau này hai người sẽ không còn gặp nhau nhiều, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng phải để lại ở chỗ này, ý niệm này cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
"Không hổ là cường giả khiến ta kính ngưỡng mấy ngàn năm! Không dối ngạt ngươi, tình trạng thân thể hiện tại của ta thập phần đặc thù. Một viên Long Nguyên, dựa vào thực lực dưới Độ Kiếp cảnh đỉnh phong, tuyệt đối không thể bị thân thể con người hoàn mỹ luyện hóa, đây là kinh nghiệm do chính bản thân ta tự mình tổng kết ra!
Ta hiện tại, đã cùng Quỷ Ảnh Tu La dung hợp thành một thể, là đang dùng lực lượng của hai người luyện hoá một viên Long Nguyên! Giản Đơn mà nói, Long Nguyên trở thành liên kết giữa ta và nàng, cũng là cầu nối duy nhất liên kết hai sinh mệnh lực lại, một khi Long Nguyên ly thể, ta và nàng đều sẽ chết.”
Từ Dương cả kinh: "Nói như vậy... Hơn sáu ngàn năm trôi qua, hai người các ngươi đều không thể đem lực lượng của Long Nguyên hoàn thành luyện hóa?”
"A, chỗ nào dễ dàng như vậy? Ta có thể nói rõ cho tiền bối biết, lực lượng trong Long Nguyên của Chân Long là vô hạn! Hay là nói, chỉ cần là một viên Long Nguyên hoàn chỉnh không bị tổn hại, nó có thể không ngừng thai nghén ra năng lượng mới! Đây chính là nguyên nhân làm long tộc có thể bất tử! Nói cách khác, chỉ khi nghiền nát Long Nguyên, mới có thể thật sự giết được Long tộc!
Mà Chân Long chúng ta giết, thân thể nó chỉ bị nghiền nát, Long Nguyên vẫn hoàn chỉnh như trước, vì vậy linh hồn của nó vẫn tồn tại.”
Từ Dương lúc này mới hoàn toàn hiểu được những kiến thức liên quan đến Long Nguyên, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước khi hắn chém vỡ Long Nguyên, long hồn của những Long Tàng khác cộng hưởng với nhau!
Nếu mà không chém vỡ Long Nguyên, chỉ bằng thân thể tu sĩ nhân tộc trên đại lục này, là vĩnh viễn không thể thành công luyện hoá hoàn toàn Long Nguyên.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, chính phương thức tu luyện của các tu sĩ trên đại lục này, đã quyết định bọn họ không cách nào hấp thụ hoàn toàn Long Nguyên.
Nếu như nói, thật sự có một người có thể làm được, vậy nhất định chỉ có thể là Từ Dương, người đã đem Luyện Khí cảnh tu luyện đến cực hạn!