TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 237: Thao Thiết Phệ Linh

"Bản tôn đã cho ngươi cơ hội rồi, nếu ngươi không quý trọng, vậy không trách được ta."

Thao Thiết phát ra một tiếng rống giận, toàn bộ chiến trường cổ Đồ Long chấn động không thôi. Khí tức cuồng bạo tùy ý bành trướng, hài cốt ngàn năm chôn vùi xung quanh thần miếu bay tán loạn, hiện trường dường như lập tức trở nên đặc biệt hỗn loạn.

"Ta sẽ bảo hộ an toàn của ngươi, ngươi chỉ cần làm một việc, chính là tích luỹ lực lượng, thời điểm thích hợp thi triển ảo thuật mạnh nhất của Hàn Nguyệt công. Hiện tại chỉ có ngươi có thể làm cho Thao Thiết lĩnh vực tạm thời mất đi hiệu lực, chỉ khi lĩnh vực bị biến mất ta mới có thể cứu bọn họ ra ngoài."

Từ Dương tiến hành truyền âm cho Nữ đế, nói kế hoạch của mình cho đối phương biết.

Nữ đế thông minh cỡ nào, nàng cũng đã sớm nhìn ra phải phá vỡ cục diện lúc này, cứu ra các đệ tử trong tay Thao Thiết mới là chính xác, chỉ khi đối phương mất đi lợi thế, bọn họ mới có thể một lần nữa nắm quyền chủ động trong tay.

Phải biết rằng, Thao Thiết là hung thú tồn tại từ thời hồng hoang, linh thú và ma thú tầm thường không thể cùng nó so sánh, ở thời đại mà huyết mạch Long, Phượng thần thú cùng nhau biến mất, Hồng hoang linh thú theo một ý nghĩa nào đó đã có thể đại biểu cho thú tộc có năng lực chiến đấu đứng đầu đại lục.

Theo thời gian không ngừng trôi qua, Thao Thiết rống giận đã hoàn toàn khuấy động không khí của toàn bộ chiến trường cổ, nó làm như vậy đương nhiên không phải chỉ là vì uy hiếp đối thủ, mà là có thể phát huy thần thôn của mình ở mức cao nhất.

Thiên phú cường đại nhất của Thao Thiết nhất mạch chính là Phệ Linh, trong cực hạn mà thân thể có thể chịu đựng. Thao Thiết gần như có thể cắn nuốt vô cùng vô tận linh lực, chỉ cần há to miệng, trong phạm vi thần thông bao chùm, tất cả linh lực bản nguyên trong cơ thể vật sống sẽ theo bản năng bị Thao Thiết thôn phệ.

Một mặt linh lực bị nó nuốt vào trong người sẽ dùng để phát động công kích tiêu diệt đối thủ, mặt khác lưu lại trong cơ thể tự mình luyện hóa. Là hồng hoang tồn tại đứng đầu, phương thức tu luyện duy nhất của Thao Thiết chỉ có thôn phệ, giống như việc nhân loại tiêu hóa thức ăn bổ sung năng lượng, bởi vậy tên này ngoại trừ ăn chính là ngủ, vẫn có thể sở hữu sức mạnh cực lớn.

Đương nhiên, trước mắt là Thao Thiết trưởng thành, nó đã sống trăm vạn năm, lực lượng tích lũy trong cơ thể khủng bố như thế nào, hơn nữa đã tiếp cận bình cảnh tu luyện đỉnh phong, bởi vậy nó mới có dục vọng đối với Long Nguyên, chỉ có thôn phệ Long Nguyên tiến thêm một bước cường hóa huyết mạch đạt tới trình độ thần cấp, Thao Thiết mới có thể tiến hoá để trở thành thần cấp.

Thân thể nhân tộc không có biện pháp hấp thụ một viên Long Nguyên hoàn chỉnh, nhưng thân thể Thao Thiết thì không có gì để lo, một viên Long Nguyên hoàn chỉnh có thể giúp huyết mạch tăng cấp, đủ để giúp nó hoàn thành lột xác đi lên thần cấp, một khi đạt thành huyết mạch thần thú, thần tích lĩnh vực của Thao Thiết, cho dù là Từ Dương cũng chưa chắc có thể thoát thân được.

Trong chiến trường cổ, vô cùng vô tận linh lực bắt đầu xao động lên, tinh huyết đã bị chôn vùi trong bụi nhiều năm đã được khởi động trở lại.

Uy áp từ hồng hoang, phối hợp với Thao Thiết lĩnh vực càn quét xung quanh, làm cho vô số hài cốt trong thần miếu không ngừng vỡ vụn, tinh huyết của các tiền bối Kình Thiên Đạo tông cùng Quỷ Ảnh Tu La ngã xuống hơn sáu ngàn năm trước, toàn bộ phiêu đãng ở trong không khí chờ đợi vận mệnh bị Thao Thiết định đoạt.

Cuối cùng cỗ chấn động này lên đến đỉnh điểm, Từ Dương đã không thèm phản kháng, trước tiên đi tới trước mặt Nữ đế, dùng lồng ngực cường tráng của mình chắn trước mặt nàng, mặc cho tất cả mọi thứ xung quanh bị nghiền nát vỡ vụn. Chỉ có vùng đất xung quanh Từ Dương, là nơi duy nhất mà Nữ đế muốn ở lại.

"Tập trung tinh thần lực, ngưng tụ lực lượng, tùy thời chuẩn bị phát động phản kích! Hãy nhớ kỹ, điểm yếu duy nhất trên dưới toàn bộ cơ thể của Thao Thiết chỉ có đôi mắt của nó! Hồng hoang linh thú tự nhiên có thân thể thập phần cường đại, nhưng tinh thần lực lại là điểm yếu duy nhất của nó, chỉ cần đem ảo thuật mạnh nhất của ngươi toàn bộ đánh trúng, ta có chín thành nắm chắc có thể đột phá lĩnh vực của nó giải cứu mọi người. Nhưng cơ hội, chỉ có thể có một lần!"

"Hiểu rồi!"

Nữ đế trốn ở ngực Từ Dương cùng hắn hoàn thành lần trao đổi cuối cùng, mặc cho hoàn cảnh xung quanh có hỗn loạn như nào, hai người Từ Dương vẫn bất động.

Về phần Mục Kình Thiên đang ngồi xếp bằng bên cạnh hai người, hắn vẫn ở trong trạng thái tự chữa trị tinh thần lực, có Long Nguyên hoàn chỉnh che chở, cho dù là Thao Thiết cũng không cách nào tiến hành quấy nhiễu hắn.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bản tôn hôm nay sẽ một ngụm nuốt chửng tất cả các ngươi, mở ra con đường đi đến thần cấp cho ta!"

Cái miệng như chậu máu rốc cục cũng mở ra, tất cả linh lực bản nguyên bị mạnh mẽ phá vỡ và hợp lại, giống như vòi rồng điên cuồng lao vào trong miệng hung thú khổng lồ kia, mỗi khi hấp thu linh lực đến trình độ nhất định, Thao Thiết thân thể sẽ tự động phìn to ra một vòng.

Chỉ trong nháy mắt, Thao Thiết với kích thước chỉ hơn ba mét bây giờ đã to ra gấp đôi lúc trước!

"Trời ạ, đây là thiên phú cường đại của huyết mạch linh thú thời hồng hoang sao? Ta có thể cảm thụ được, nó ăn càng nhiều, năng lực càng tăng trưởng càng rõ ràng a! Hiện tại sức chiến đấu của nó chỉ sợ so với vừa rồi còn cường đại hơn, hẳn là đã đạt tới đỉnh phong rồi!"

Tiểu Long Mãng thò đầu ra, hoảng sợ nhìn trước mắt. Tuy nói huyết mạch của Long Mãng phản tổ đến mức cao nhất, có thể trực tiếp xuyên qua yêu thú huyết mạch chuyển hóa thành Chân Long, nhưng dù sao nó cũng là ấu tể, tu vi và thực lực cùng hồng hoang tổ thú thành thục trước mắt vẫn còn khác nhau một trời một vực.

Giờ phút này nếu từ góc nhìn Thao Thiết mà xem, tất cả kiến trúc cùng vết tích trong phạm vi mấy ngàn thước của chiến trường cổ Đồ Long đều đã hóa thành hư vô, chỉ có Từ Dương một thân bạch y che chở thân thể Nữ đế, cùng với Mục Kình Thiên khoanh chân ngồi cách đó không xa, trở thành màu sắc duy nhất trên mảnh đất trong biển này.

"Ha ha ha ha! Thao Thiết, ngươi cho rằng, ta sẽ để cho ngươi dễ dàng thành công như vậy sao?"

Đột nhiên, một đạo thanh âm khiến tất cả mọi người run rẩy lại giáng xuống.

Đám người Từ Dương ngửa đầu nhìn, tên Thác Bạt Hồng kia cư nhiên không biết từ khi nào đã leo vào khu vực chiến trường, lúc này bộ dạng của hắn hết sức dữ tợn, quanh thân bị lục mang lạnh lẽo bao phủ, nói hắn dữ tơn hơn Quỷ Ảnh Tu La cũng không quá đáng, không ai biết tên này rốt cuộc sử dụng loại công pháp như thế nào.

Điều duy nhất có thể xác định chính là, chiến lực hiện tại của Thác Bạt Hồng đã gần bằng Thần Anh cảnh đại viên mãn, hơn nữa còn đang ở trạng thái chiến đấu đỉnh cao, chuyện này có chút quá đáng sợ!

Trên thực tế, lúc này Từ Dương cũng đã là nỏ mạnh hết đà, thể lực còn lại không tới ba thành.

Đầu tiên là dây dưa với đám người Thác Bạt Hồng nửa ngày, sau đó lại cùng Mục Kình Thiên và Quỷ Ảnh Tu La phiên bản cường hóa đánh một trận, ngay sau đó lại chính diện đói đầu với uy áp của Thao Thiết. Hiện tại Thác Bạt Hồng lại xuất hiện dưới dạng cường hoá, cho dù là Từ Dương, cũng không có khả năng vĩnh viễn không ngừng đối đầu cường giả, hiện giờ điều duy nhất giúp hắn không ngã xuống, chính là trách nhiệm bảo hộ Nữ đế cùng cứu lấy mấy đồ đệ của mình.

Đối với Từ Dương mà nói, chỉ cần có thể thuận lợi giải cứu, sau đó thuận lợi thoát hiểm, cho dù không thể chạm vào Long Nguyên trong cơ thể Mục Kình Thiên, cũng không sao cả.