Khi Đạo Tâm phất trần tản ra ánh sáng vàng dần dần mãnh liệt, sức mạnh vẫn còn tiếp tục tăng mạnh, lần lượt khiêu chiến sức chịu đựng cực hạn của cơ thể Từ Dương.
Mà hắn, dưới áp lực mạnh mẽ, bản thân hắn diễn hóa Đạo Tích pháp tắc, Âm Dương Đồ trên đỉnh đầu lần nữa ngưng hiện.
Ánh sáng Đồ Đằng không ngừng trở nên cường thịnh, chính Từ Dương đã loại bỏ năng lượng pháp trận, chỉ có đem đầy đủ sức mạnh rót vào Đạo Đồ, mọi người mới có thể mượn nhờ cỗ Đạo lực này che chở, bay ra khỏi chỗ sâu dưới đáy biển, một lần nữa trở lại mặt biển, triệt để tránh thoát chiến trường cổ xưa này.
Nếu như sức mạnh tích trữ không đủ, mọi người buộc phải dừng lại mấy ngàn mét dưới biển. Có thể Từ Dương sẽ không có việc gì nhưng Lăng Thanh Thù và mấy đệ tử Nữ đế đều sẽ bị áp lực mạnh mẽ dưới biển nghiền ép, sụp đổ trong nháy mắt.
"Lão đại, nhất định phải kiên trì!"
"Nếu như ngươi không gánh nổi thì cứ nói cho chúng ta biết, mọi người cùng nhau chia sẻ với ngươi."
Lời đề nghị của mấy người Long Khôn vừa thốt lên, lập tức bị Thao Thiết ngăn cản.
"Không nên vọng động, với chút tinh thần lực của các ngươi, dính vào linh hồn sẽ bị sụp đổ trong nháy mắt, ngoài trừ đứa trẻ Tuyết Thanh Hàn kia, những người khác căn bản không có khả năng bảo tồn linh hồn dưới áp lực này."
Đám người nhìn nhau yên lặng, nhưng tâm trí Nữ đế vẫn tỉnh táo. Không ai chú ý tới, nàng vẫn luôn lặng yên ngưng kết hồn lực, chuẩn bị vào lúc trọng yếu nhất, vì Từ Dương hi sinh chính mình...
Có lẽ ý nghĩ như vậy trong mắt người ngoài có chút khoa trương, Nữ đế của Hàn Nguyệt đế quốc gánh vác trọng trách còn nặng hơn Từ Dương nhưng nàng thật sự có thể vì nam nhân này mà từ bỏ tất cả sao?
Nếu trước kia, Nữ đế nhất định cũng sẽ cảm thấy lựa chọn như vậy nực cười đến cỡ nào. Nhưng khi nàng tận mắt thấy Từ Dương vượt vào hiểm cảnh, cố gắng hết sức bảo vệ mọi người, lo lắng và đau đớn trong lòng khiến nàng ngạt thở.
Có thể nói, bây giờ nàng đã không còn là Nữ đế cao cao tại thượng, chỉ là một Tuyết Thanh Hàn nguyện ý vì người trong lòng mà trả giá.
Thời gian trôi qua, sức mạnh mắt trận trút xuống càng lúc càng bá đạo, đám người phát hiện bản thân họ cách thân thể Từ Dương càng lúc càng xa, không ngừng bị uy áp từ hai bên đánh tới.
Cùng lúc đó, Chân Long lĩnh vực cũng bị sức mạnh cao độ hủy diệt này trùng kích.
"Trời ạ, quá kinh khủng! Không thể tưởng tượng nổi một tu giả Nhân tộc lại có sức mạnh không tưởng như vậy. Lão đại, thực lực của ngươi quả nhiên con người không thể định nghĩa được."
Đến hiện tại Long Khôn mới hiểu được bản thân và Từ Dương chênh lệch lớn bao nhiêu, khoảng cách này hắn không thể vượt qua, chỉ có thể ngước nhìn...
Trước đó, với tư cách là hai người nam nhân duy nhất trong đội, khi Long Khôn lấy được truyền thừa của lão thần bí bộ tộc Phượng Hoàng, đã dương dương tự đắc không ít, thậm chí trong lòng còn muốn vượt qua Từ Dương.
Nhưng bây giờ Long Khôn cũng hiểu rõ ý nghĩ đó buồn cười biết bao nhiêu.
Ầm ầm!
Âm thanh nổ tung khác bộc phát khiến mọi người vô cùng hoảng sợ.
Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một vết nứt ở lĩnh vực hoàn mỹ vốn không thể phá vỡ này. Hơn nữa, đường nét vết nứt còn đang lan rộng ra xung quanh.
"Không tốt, Chân Long lĩnh vực muốn sụp đổ, mắt trận còn đang tăng cường sức mạnh, chúng ta nhất định phải rút lui, Từ Dương, ngươi còn tốt chứ?"
Hồn âm Thao Thiết dò hỏi Từ Dương, Từ Dương đang bao phủ với ánh sáng vàng óng cũng không lên tiếng trả lời.
"Nhanh... Đi vào!"
Cuối cùng, nghe hồn âm vô cùng yếu ớt phản hồi, lúc này Từ Dương đang tại tập trung toàn bộ tinh thần lực duy trì sức mạnh vận chuyển, phân ra một tia hồn niệm phát ra âm thanh cũng tương đối quá sức.
"Nhanh! Cố lên!"
Long Khôn ôm lấy Tiểu Niếp Niếp, mấy người Bạch Liên Tuyết cố gắng di chuyển về phía trung tâm, nơi có ánh sáng vàng óng và năng lực mắt trận mạnh mẽ nhất.
Mà Nữ đế và năm nữ nhân Hàn Nguyệt đế quốc thì có Nữ đế chống đỡ.
Cũng may vào thời khắc quan trọng, Nữ đế triệu hồi khế ước thủ hộ thú Huyền Hỏa Thái Thản mà Từ Dương đã giành được cho nàng. Với sự giúp đỡ của nó, tốc độ của các cô nương cũng nhanh hơn nhiều, cuối cùng bọn họ đã vào được khu vực có ánh sáng vàng vô tận.
Âm Dương Đồ trên đỉnh đầu Từ Dương thu vào khí tức của tất cả mọi người. Đồ Đằng hào quang cực lớn này mang theo hy vọng duy nhất để mọi người thoát khỏi nơi khốn cảnh, thật tình bọn họ cũng không biết Từ Dương đã ngưng tụ nó bằng nỗ lực không thể tưởng được của hắn.
Trên thực tế, Từ Dương có thể duy trì lâu như vậy căn bản hắn đang tiêu hao sinh mệnh lực của mình.
Đây là lời hứa của hắn, cho dù có thế nào hắn cũng nhất định phải đưa tất cả mọi người ra khỏi chiến trường.
Người cuối cùng tiến vào khu vực Âm Dương Đồ bao phủ chính là Mục Kình Thiên đã hôn mê. Trong cơ thể tên gia hỏa này có sức mạnh Long Nguyên, cho nên dù cơ thể có hoàn toàn mất đi lực khống chế, cũng không bị trung tâm năng lượng đánh bay ra ngoài, cuối cùng một cước của Huyền Hỏa Thái Thản đá hắn tiến vào bên trong phạm vi Đồ Đằng.
"Tốt! Tất cả mọi người đều đã tập kết xong, Từ Dương, bây giờ phải dựa vào ngươi rồi! Chỉ cần ngươi có thể chịu nổi năng lực phóng thích cuối cùng của mắt trận, thoát khỏi dấu ấn đạo của bản thân Đồ Đằng, bóc ra Chân Long lĩnh vực xem như đã thành công."
Giọng nói cuối cùng của Thao Thiết truyền ra, cũng đã hoàn thành sứ mạng của mình, hồn niệm của nó một lần nữa vào trong thức hải của Từ Dương.
Lúc này Từ Dương chính là động cơ chạy trốn thoát khỏi biển sâu của tất cả mọi người.
Sinh tử của tất cả mọi người đều dựa vào hắn.
Két két...
Tốc độ rạn nứt của Chân Long lĩnh vực còn đang tăng thêm, dường như lúc nào cũng có thể bị phá vỡ, thời gian giành cho Từ Dương không nhiều lắm.
Mà dưới mọi người, Đạo Tâm phất trần rung động với tần suất cũng đã đạt đến cực hạn.
Hết thảy sức mạnh đầu nguồn bùng phát, mắt trận như miêu tả sự huy hoàng của Thiên Đạo Tông sáu ngàn năm trước, cuối cùng sức mạnh phát tiết cũng đạt đến đỉnh cao nhất.
Ầm ầm!
Tiếng gầm kinh thiên động địa không ngừng bộc phát, thậm chí tất cả mọi người đều cảm nhận được cỗ sức mạnh dưới chân này cực nóng.
Khi sức mạnh được đè ép ngàn năm lại phun trào trong một buổi, đã đạt đến trạng thái vật chất hóa gần như méo mó, một màn như vậy khiến mọi người rung động trước nay chưa từng có.
"Mẹ nó, quá kinh khủng, bây giờ ta cảm thấy mình giống như đứng ở miệng núi lửa đang chuẩn bị phun trào, bất cứ lúc nào cũng có thể táng thân trong biển lửa. Nếu như lần này chúng ta có thể sống sót trở về, Từ Dương lão đại sẽ là tín ngưỡng cả đời của ta."
Long Khôn trở nên bình tĩnh hơn, hai mắt nhắm chặt, tay chắp trước ngực, thầm nói trong lòng.
Không giúp được gì cũng chỉ có thể dùng phương thức như vậy yên lặng cầu nguyện cho Từ Dương.
"Lão đại, nhất định phải kiên trì."
"Sư tôn... Tuyệt đối không được sụp đổ, nếu như ngươi thật sự xảy ra chuyện, ta làm sao có thể sống được chứ?"
Tâm lý mấy người Bạch Liên Tuyết lúc này hoạt động phong phú hơn nhiều. Bọn họ đều có quan hệ sâu đậm với Từ Dường, nhìn thấy hắn hiện tại bị ánh sáng vàng vô tận bao phủ, trái tim họ đau đớn như đang rỉ máu.