TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 269: Thần Khí Phòng Ngự Mạnh Nhất.

Phong Tụ lúc này rất khó chịu...

Lòng tự tin bị đả kích nghiêm trọng, nhục thể cũng bị hành hạ không nhẹ, hắn ta nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, một đời Kiếm Thần của Bắc Tấn sẽ bị một cây Lưu Huỳnh Thảo huỷ hoại như thế.

Đương nhiên, đánh bại hắn cũng không phải một bụi Lưu Huỳnh Thảo này, mà là sức mạnh hóa mục nát thành thần kỳ của Từ Dương!

Muốn nói không trưởng thành, vậy một trận chiến này xem như đánh vô ích rồi, đau khổ cũng chịu không công!

Nhưng nếu hắn ta đồng ý, đồng nghĩa với chủ động thừa nhận mình không bằng đối phương.

Cường giả có thể đi đến Độ Kiếp cảnh không có ai mà không phải là nhân vật tuyệt đỉnh thiên hạ, tâm tính phong thái cao ngạo hơn người, cũng là chỗ dựa quan trong nhất để bọn họ đi đến lúc này.

Một khi chủ động thừa nhận mình không bằng người khác, e rằng đạo tâm bị long đong, đời này cũng đừng hòng đăng lâm tuyệt đỉnh.

Nhưng đối với Phong Tụ mà nói, hắn ta có thể mạnh miệng, nhưng chênh lệch giữa hai người lại không có cách nào có thể bù đắp được.

Ngay khi ánh mắt hắn ta lộ ra mê mang luống cuống, Từ Dương tâm niệm vừa động, triệt hồi đạo lực Lưu Huỳnh Thảo. Đối phương ý thức được tâm ý của Từ Dương, trước tiên buông lỏng chạc cây trên người Phong Tụ, nhưng cả người Phong Tụ lúc này đã là loang lổ vết máu chật vật không chịu nổi, sớm đã không còn dáng vẻ của tông sư một thời ngày xưa.

"Ngươi đi đi."

Phong Tụ khiếp sợ nhìn về phía Từ Dương. Trận chiến này, hắn ta thua đến triệt để như vậy, thua ở cảnh giới tầng cao hơn của Từ Dương, thua không thể tìm ra chỗ nào cãi lại.Vốn dĩ Phong Tụ thậm chí cảm thấy Từ Dương sẽ thừa cơ giết chết mình, nhưng đối phương lại thản nhiên cứ thế từ bỏ cơ hội này.

"Từ Dương! Ngươi là đang nhục nhã ta sao? Hay là nói, ở trong lòng ngươi, Phong Tụ ta cho tới bây giờ đều không phải là uy hiếp của ngươi?"

Từ Dương cười khẽ, hắn rất muốn chỉ tay nói cho Phong Tụ biết ngươi nói rất đúng.

Ở trong lòng Từ Dương, Phong Tụ thật sự không được tính là đối thủ, bởi vì Phong Tụ là loại người chỉ một nháy mắt đã bị Từ Dương nhìn thấu.

Phóng tầm mắt ra khắp toàn bộ đại lục bây giờ, người có thể làm cho Từ Dương cảm thấy kiêng kỵ, thật sự đã không còn nhiều lắm...

"Đừng suy nghĩ nhiều, đây là lời hẹn giữa ngươi và ta, đã đáp ứng thả ngươi một lần, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Về phần trước khi đụng phải ta lần sau, ngưoi có thể phá vỡ mà vào đệ thất cảnh chưa, hay là thành công tiến vào Kỳ Lân Sơn, vậy thì phải xem tạo hóa của ngươi..."

Từ trong hư không quét ra một chưởng lực, cả người Phong Tụ trực tiếp bị cỗ sức mạnh khó nắm bắt này cuốn bay ra ngoài vạn dặm, hoàn toàn bị ngăn cách khỏi vùng lân cận sơn mạch.

Uy hiếp của Triêu Thiên Chu chín cánh bên này đã được giải trừ hoàn toàn, Từ Dương bồng bềnh hạ người xuống phía dưới, đứng đối mặt với nhóm ba nữ tử Triêu Thiên Chu.

"Hoa tiên thai nghén mấy chục vạn năm, nếu theo bối phận, chúng ta đều là vãn bối của ngươi, bèo nước gặp nhau, hay là luận giao ngang hàng đi, xin hỏi cô nương có tục danh không?"

Tiểu nữ hài ánh mắt linh động nhìn Từ Dương.

"Gọi ta Tiểu Thiên là được. Ngươi tiểu tử này, lại sinh ra cận đạo chi tâm, quả thật không đơn giản!"

Từ Dương cũng cả kinh, trên thân hắn lúc này tuyệt đối không một chút khí tức ba động, vậy mà cũng bị Triêu Thiên Chu nhìn ra thực lực.

"Lấy hồn lực của bản thân làm cho cả sơn mạch lâm vào huyễn cảnh băng phong mấy chục vạn năm, so với ngươi, chút thực lực của ta đây thật sự là nhỏ bé không đáng kể."

Lời này của Từ Dương kỳ thực không có chút khuyết điểm nào. Nếu để hắn cùng Triêu Thiên Chu đánh nhau, Từ Dương có cả một trăm cách dễ dàng phá huỷ nàng ấy.

Nhưng nếu thật sự so tinh thần lực, Triêu Thiên Chu nắm giữ lực ảnh hưởng càng kinh khủng hơn.

"Tiểu Thiên cô nương, nguy cơ tạm thời đã được giải trừ, bây giờ huyễn giới của băng sơn này đã biến mất, ở trong mắt ngoại giới đó là băng tuyết tan chảy chỉ trong vòng một đêm, cộng thêm liên minh Phong Tụ và Bắc Tấn cũng đã biết được chuyện này, đoán chừng không bao lâu nữa, nơi này của ngươi sẽ có vô số người lũ lượt kéo tới. Trước mắt biện pháp ổn thỏa nhất để che chở ngươi đó là đi theo chúng ta."

Trong ánh mắt Từ Dương có biết bao thành khẩn, Tiểu Thiên có thể cảm giác được, những người này cũng không phải là vì tới Kỳ Lân Sơn nên mới đối xử tốt với mình như vậy.

Quan trọng là, có khí tức của Thánh Liên làm bạn, Triêu Thiên Chu bày tỏ mình rất vui vẻ.

Trên thực tế, ngay khi nàng nhìn thấy cực cảnh Pháp tướng thiên địa của Từ Dương, nàng đã chắc chắn tâm tư muốn gia nhập đội ngũ này.

"Bây giờ ta hóa thành hình người, trừ các ngươi ra, người đời đều không biết ta chính là Triêu Thiên Tru chín cánh, đi theo các ngươi cùng lên đường ngược lại cũng an toàn. Nhưng có một vài điều ta phải nói rõ với các ngươi. Thứ nhất, nếu không phải bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp các ngươi đi tới Kỳ Lân Sơn. Thứ hai, trừ khi có người uy hiếp Thánh Liên và nha đầu này, nếu không ta sẽ không chủ động ra tay giúp các ngươi chiến đấu."

Từ Dương cười khẽ: "Đây đều là tự do của ngươi, chúng ta đương nhiên không có quyền can thiệp, chỉ cần có thể thành công diệt trừ nhóm người Thác Bạt Vân của Bắc Tấn, báo mối thù diệt tông của Thiên Vân Tông, Kỳ Lân Sơn với chúng ta mà nói căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì."

Tiểu Thiên cảm nhận được sự quanh minh lỗi lạc của mấy người Từ Dương, dường như nàng cũng đã thích đội ngũ này, cuối cùng theo bọn họ dẫn đầu trở lại linh thuyền, rời khỏi băng sơn này.

Theo nàng rời đi, toàn bộ khí tức mang thuộc tính băng lưu lại ở sơn mạch hoàn toàn tan biến, đất đai khôi phục lại cảnh tượng sức sống bừng bừng dạt dào, tất cả cỏ cây sinh linh ở dãy núi này, cuối cùng đã thoát ly khỏi sự che chở của ảo cảnh, lần đầu tiên chân chính bắt đầu ôm lấy thiên nhiên.

"Có lẽ, chuyện này đối với bọn họ mà nói lại là một cuộc sống mới."

Bạch Liên Tuyết nhìn đường nét bên ngoài sơn mạch đang dần biến mất nhanh chóng, cảm nhận được tất cả mỹ hảo trong không khí làm cho người nhớ nhung cùng Tiểu Thiên, bước lên hành trình mới.

"Tiêu Diêu Đạo Môn, Cửu Thải Càn Khôn Chung? Chưa nghe nói qua..."

Nha đầu Tiểu Thiên chống cằm lắc đầu, vây quanh bên người là mười mấy thành viên đội Long Khôn, mọi người đã biết thân phận Triêu Thiên Chu chín cánh của nha đầu này, cũng không hề kinh ngạc.

Đồng thời, nha đầu Tiểu Đoàn Đoàn có vẻ cũng cùng phá lệ thân cận với Tiểu Thiên, trở thành bạn chơi cùng ngoài Liên Tuyết mà Tiểu Thiên không muốn xa rời.

"Lão đại! Vị trí của Tiêu Diêu Đạo Môn tuy không khó tìm, nhưng chúng ta không có bất kỳ hiểu biết gì về họ. Bên Thác Bạt Vân đoán chừng đã có hành động, vạn nhất thật sự bị bọn chúng đắc thủ, chúng ta há chẳng phải là rất bị động sao?"

Từ Dương lắc đầu: "Yên tâm đi, lão hồ ly Thác Bạt Vân kia một khi quyết định hành động thì nhất định đã có chuẩn bị toàn vẹn. Cho dù thật sự toàn viên tiến công Tiêu Diêu Đạo Môn, ông ta cũng chưa chắc sẽ đích thân ra tay. Cái gọi là thỏ khôn có ba hang chính là đạo lý này! Làm một Đế vương, cho dù ngủ, cũng vĩnh viễn không có khả năng hoàn toàn buông lỏng bản năng cảnh giác đối với người bên cạnh."

Ý tứ của Từ Dương rất rõ ràng, coi như Phong Tụ bị mình đẩy tới ngoài vạn dặm không có cách nào báo trước cho Thác Bạt Vân, nhưng với sự ẩn nhẫn và tác phong vững vàng của lão già kia, chắc chắn sẽ không tùy tiện dẫn dắt đoàn đội chủ lực của mình trực tiếp tấn công Tiêu Diêu Đạo Môn, tám phần cũng là muốn đến đó làm một số chuyện, mà không phải liều mạng chính diện.

Cứ như vậy, ngược lại sẽ tạo cho đoàn đội Từ Dương càng nhiều thời gian để hành động.

"Năm đó, ta chỉ nghe Tiên hoàng của Hàn Nguyệt nói qua, trong Tam Thiên Đạo Châu, luận cường độ công kích Tiên bảo đỉnh cấp có nhiều vô số kể! Nhưng nếu luận tính phòng ngự thuần túy, chí bảo đỉnh cấp Cửu Thải Càn Khôn Chung chính là đệ nhất, không ai dám phát biểu dị nghị! Bởi vì món chí bảo kia từng chống lại Long kiếp diệt thế của nhất mạch này."

"Cái gì!"