TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 273: Lựa chọn tương ứng

Người ngoài không vào được, Linh Dao bên trong tự nhiên cũng không ra được...

"Ta hiểu rồi! Những pháp bảo này, ở một mức độ nào đó liền đại biểu cho các loại khảo nghiệm khác nhau của chúng ta, sau khi chúng ta lựa chọn pháp bảo, chẳng khác nào lựa chọn hành trình riêng biết mà chính mình sẽ phải đối mặt. Mọi người nhất định phải lựa chọn pháp khí thích hợp nhất với mình, chớ tham nhiều!"

Nữ đế nói xong, bàn tay trắng nõn khẽ vung lên, chọn một chiếc vòng tay tinh xảo, có thể nhìn ra được, đây hẳn là một bảo bối do nữ tu thượng cổ cường đại lưu lại, giống như một món trang sức, cụ thể có được tác dụng như thế nào, trong lúc nhất thời Nữ đế cũng nhìn không ra.

Chỉ là sau khi nàng đeo cái vòng tay này vào, cả người cũng sinh ra quang mang biến hóa giống Linh Dao vừa rồi, đều được một cỗ pháp tắc chi lực cường đại lựa chọn, bóng dáng dần dần trở nên mờ nhạt, trở thành một đạo hư ảnh khác treo lơ lửng trong hư không.

Sau khi Linh Dao cùng Nữ đế lục tục đưa ra lựa chọn, mọi người rốt cục cũng hiểu được thể chế đặc thù của không gian này, đều bắt đầu hết sức chăm chú tìm kiếm một kiện pháp khí truyền thừa thích hợp nhất cho mình.

Từ Dương thì lại có chút khó xử, dù sao hắn đã có hai đại thần khí là Vĩnh Hằng cùng Hoang Thiên Vô Cực, trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra mình còn cần một kiện pháp khí như thế nào, cũng không vội vàng làm ra lựa chọn, mà chỉ quan sát những người khác làm ra quyết định, bảo đảm tất cả mọi người đã đưa ra được lựa chọn rồi mới tính toán cho mình.

Bạch Liên Tuyết vốn định lựa chọn một thanh kiếm, nhưng lại bị nha đầu Tiểu Thiên bên cạnh ngăn cản, Tiểu Thiên vì nàng lựa chọn một đóa hoa. Nói là một đóa hoa, trên thực tế lại có hình dáng giống như một gốc cỏ bốn lá, nhưng lại không có sinh mệnh lực của thực vật, mà giống như một tiêu bản của cỏ bốn lá.

"Nha đầu ngốc, đây mới là thứ thích hợp nhất với ngươi!"

"Ngươi không cần sao?"

Bạch Liên Tuyết sững sờ nhìn Tiểu Thiên.

"Hì hì, ta và các ngươi không giống nhau, không gian này chỉ có tác dụng hạn chế đối với nhân tộc các ngươi, ta xem như thực vật, cho nên sẽ không bị pháp tắc nơi này trói buộc, có thể cùng ngươi đi tiếp."

Bạch Liên Tuyết lộ ra một nụ cười vui mừng. Hiện giờ nàng đã coi Tiểu Thiên là muội muội của mình, hoặc là khuê mật, tóm lại chính là một đồng bọn mình không thể rời khỏi nhất.

Chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người đã đưa ra được lựa chọn của riêng mình.

Lăng Thanh Thù chọn một món trang bị giống như nhuyễn giáp phù hợp với mình.

Nha đầu Đoàn Đoàn kia lựa chọn một cây bút ma màu xanh nước lấp lánh. Vốn dĩ nha đầu này còn lo lắng sẽ không có bảng vẽ cùng cọ vẽ mà mình cảm thấy hứng thú, kết quả chỉ chốc lát sau nàng đã có thu hoạch lớn lao.

Bên kia, ngũ tiểu hoa, năm vị nhất thể, của đế quốc Hàn Nguyệt dưới trướng Nữ đế, lựa chọn năm thanh pháp khí hình chiếc ô có cùng quy cách nhưng màu sắc khác nhau.

Mắt thấy mọi người đều đã lựa chọn được pháp khí thích hợp với mình, bay vào trong hư không độc nhất vô cùng, bắt đầu một khởi đầu mới của riêng mình.

Chỉ còn lại hai ngươi là Long Khôn và Từ Dương. Từ Dương lúc đầu còn đang lo lắng tên này có phải không tìm được pháp khí thích hợp với mình hay không, nhìn kỹ, tên này cư nhiên tay trái một kiện tay phải một kiện, làm lựa chọn rất lâu, nửa ngày cũng không thể xuất ra một cái chủ ý chắc chắn, tựa hồ hai người hắn đều muốn.

Nguyên nhân rất đơn giản, trong cơ thể Long Khôn này có Huyền Quy Hiến Tế Thú cùng Huyền Vũ Chân Công, lại có phượng hoàng chân hỏa nhất mạch truyền thừa thuộc tính hoàn toàn bất đồng.

Thời điểm lựa chọn pháp khí, tự nhiên cũng gặp phải lựa chọn gian nan đi con đường nào.

Đã thấy Từ Dương đi đến bên cạnh Long Khôn cười vỗ vỗ bả vai hắn.

"Không cần rối rắm như vậy. Chọn một, không có nghĩa là ngươi phải từ bỏ cái kia. Huyền Vũ nhất mạch công pháp là cường hóa sinh mệnh lực cùng phòng ngự lực, làm công pháp thủ hộ bị động của ngươi sử dụng, nhưng ngươi chân chính dựa vào chiến đấu, chính là Phượng Hoàng Chân Hỏa, huống chi sư tôn của ngươi cũng chính là bà bà Tàng Thư Lâu kia cũng là Phượng Hoàng nhất tộc, ngươi coi như là nửa Phượng Hoàng truyền nhân, điểm này ngươi phải nhớ kỹ."

Nghe Từ Dương nói như vậy, Long Khôn chợt cảm thấy đầu óc mình như rộng mở ra, sáng sủa hơn rất nhiều.

"Hắc hắc lão đại, ngươi nói không sai, truyền thừa Phượng Hoàng nhất mạch chính là thứ trân quý nhất mà bà bà để lại cho ta, tuy rằng ta cũng không biết mình còn có thể nhìn thấy bà bà hay không, thậm chí ngay cả tên của bà ấy là gì ta cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng mặc kệ như thế nào, bà đều là người thân nhất trên đời này của ta ngoại trừ các ngươi, ta nghĩ ta biết lựa chọn của mình."

Long Khôn quyết đoán vứt bỏ khối giáp cứng bên tay trái, đem binh khí hình vòng tròn đang thiêu đốt một loại hỏa diễm đặc thù trong tay phải chộp vào lòng bàn tay.

Ánh sáng hỏa diễm rực rỡ nhanh chóng bốc hơi, Long Khôn bị cỗ khí tức nóng rực này lựa chọn, ngay sau đó cũng bay lên hư không.

Mắt thấy trên không trung lúc này có đủ các loại màu sắc rực rỡ rạng rỡ sinh huy, Từ Dương cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ vấn đề mình phải đối mặt.

Đối với Từ Dương mà nói, vô số kim sắc quang mang trong tầm mắt, đều giống như bụi bặm mênh mông vô tận trong sa mạc, cho dù có màu sắc, nhưng đối với mình mà nói, cũng chỉ là một mảnh hư vô mà thôi...

Khóe miệng mỉm cười, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tất cả những quang mang rực rỡ trong thế giới trước mặt Từ Dương đồng thời bắt đầu bốc hơi, khi mở hai mắt ra lần nữa, tất cả đều đã hoàn toàn biến mất, toàn bộ thế giới tựa hồ đều một lần nữa khôi phục lại vẻ yên tĩnh khó có được.

"Tiểu tử, đi về phía trước!"

Trong đầu, Cự Long Hồn Thủ Hộ đột nhiên thức tỉnh.

Đây là lần đầu tiên lão Long Hồn tỉnh táo lại sau trận chiến ở Đông Hải, tại thời khắc trọng yếu này mang đến cho Từ Dương lời chỉ điểm mang tính mấu chốt.

Từ Dương hiểu được, lão Long này kinh động nhất định là do phát hiện được thứ trọng yếu gì đó.

Quả nhiên, càng đi về phía trước lại càng cảm thấy hoang mang, cỗ khí tức làm cho hắn cảm thấy cực kỳ thân thiện lại càng rõ ràng.

Thẳng đến khi một đoàn hư vọng trước mặt tan hết, một hòn núi giả do xương trắng chất đống mà thành xuất hiện trước mặt Từ Dương.

Ngọn núi xương này cao ngất, độ cao ước chừng phải ngàn thước, nhưng mà đây cũng không phải là chỗ khiến Từ Dương khiếp sợ, chân chính làm cho hắn khiếp sợ, là trên đỉnh núi này, cắm một thanh cổ kiếm toàn thân huyết hồng!

Giống như một vương giả đứng sừng sững trên ngọn núi làm từ hàng vạn bộ xương trắng, nhìn xuống toàn bộ thế giới mênh mông.

"Thanh kiếm kia…chẳng lẽ là sự lựa chọn của ta sao?"

Từ Dương lẩm bẩm một tiếng, nhưng lúc này đây, Cự Long Hồn Thủ Hộ đã không còn đưa ra bất kỳ phản ứng nào với hắn.

Nếu đã gặp, thanh kiếm này, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn duy nhất của Từ Dương, không cần biết chất lượng như thế nào, nhưng thoạt nhìn rất ngầu.

Từ Dương thử bay lên trời, bay lên trên ngọn núi xương này, càng đến gần, Từ Dương cảm nhận được áp lực tinh thần càng lớn.

Hắn giật mình phát hiện, oán niệm ẩn chứa trong những bộ xương trắng lạnh lẽo này cực kỳ nồng đậm, hơn nữa mỗi một cỗ oán niệm đều dị thường cường đại.

Thẳng đến khi bay về phía vị trí gần ngọn núi, áp bách tinh thần lớn lao đã làm cho Từ Dương không thể tiếp tục duy trì tư thái phi hành. Hắn có lý do để tin tưởng, mỗi một bộ xương trên ngọn núi xương này đều có chiến lực tương đương với cường giả đứng đầu nhân tộc.

Thân thể ghé sát vào rìa ngọn núi xương, chuyển sang phương thức leo lên, không ngừng hướng lên trên, mỗi khi bước lên một bộ xương, tương ứng với hồn niệm của túc chủ sẽ sinh ra một lần trùng kích đối với Từ Dương.

Trong suốt quá trình, Từ Dương đều phải chịu đựng sự dày vò lớn lao.

Nỗi thống khổ khi oán niệm kia trùng kích vào thế giới tinh thần, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.