"Nhớ kỹ, mặc dù ngươi đã trảm đạo, thành tựu vĩnh hằng, nhưng ngươi cũng chưa thu được câu thông và gia trì của pháp tắc thượng giới, vẫn chưa đi đến một bước sinh ra Thần cách. Mặc dù không có cách nào trực tiếp điều khiển pháp tắc thiên địa dùng cho chiến đấu giống như các Thần, nhưng đối với ngươi mà nói cũng là một chuyện tốt, bởi vì... Như vậy vừa khéo, ngươi có thể che giấu hoàn hảo tất cả những gì mình có, trở thành tồn tại vừa đặc biệt lại cường đại nhất đại lục này.
Mà công pháp và sức mạnh ngươi sử dụng cũng đều không khác gì trước kia. Chẳng qua bản chất của thân thể ngươi sẽ xảy ra biến chất, hơn nữa dưới sự gột rửa lực lượng của ta cùng một phần lực lượng Thiên sứ chi tâm, ngươi sẽ có được thực lực mạnh mẽ vượt lên trên chúng sinh. Xem như Độ Kiếp đại viên mãn cực hạn cũng không thể chiến thắng ngươi lúc này. Cường giả đệ nhất đại lục chân chính, ngay khi ngươi nắm chặt Tu La kiếm, sẽ được sinh ra."
Ầm ầm...
Ngay lập tức, phần mộ trước mặt rung chấn dữ dội với cường độ chưa từng có. Một thanh kiếm toàn thân xen kẽ hai màu trắng đen, hình dáng hoàn mỹ cuối cùng hiện ra.
"Trời ạ, mọi người nhìn kìa. Đó... là truyền thừa Tu La ư? Rốt cuộc trên người lão đại đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhóm người Long Khôn la lên, lúc này đừng nói là ngăn trở, cho dù chỉ đứng ngắm nhìn, mọi người cũng đều không nhận rõ được đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...
Ngay khoảnh khắc nắm chặt thanh kiếm, Từ Dương đã cảm nhận được cảm giác dung hội quán thông trước nay chưa từng có.
Thiên sứ chi lực và Tu La chi lực cùng tồn tại, khiến Từ Dương thu được sức mạnh thuần túy, tất cả ảnh hướng trái chiều có liên quan đến vong hồn đều bị tịnh hóa không còn một mống. Ngược lại, Thác Bạt Vân đáng thương kia còn tưởng rằng mình đã có được tất cả, trên thực tế hắn ta chỉ là một trò cười, là một khôi lỗi làm giá y cho Từ Dương.
Như vậy cũng tốt, tạm thời xem như hắn ta phải trả giá thật lớn vì đã tàn sát Thiên Vân Tông.
"Tiểu tử, ta không biết rõ Thiên sứ chi lực sẽ mang lại cho ngươi chỗ tốt như thế nào. Dù sao trước đây ta nắm giữ cỗ lực lượng này chưa lâu thì đã bị Thần giới trục xuất. Điểm duy nhất ta biết rõ ràng là, lực chữa trị tu phục mạnh nhất của Thiên sứ chi lực, là sức mạnh mà bất kỳ một ai trên đại lục này chúng ta đều không thể so sánh. Ngươi phải ẩn giấu tốt tất cả những gì ngươi có."
"Đã biết."
Ngoài thân Từ Dương chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một cái áo choàng màu đen, chỉ lộ dung mạo ra bên ngoài, ngay cả mặt mũi cũng đều bị áo bào đen này che khuất.
Mà hình dáng chân thực của thanh kiếm trong tay hắn cũng được Tu La Chi Lực cường đại của hắn che dấu hoàn hảo, bên ngoài nhìn qua chỉ giống như một thanh cổ kiếm đang đốt lên khí tức màu đen không có gì khác thường.
Nhưng cho dù như thế, không có người nào dám phủ nhận, Từ Dương lúc này so với hắn ở bất kỳ một thời kỳ đã từng nào, đều cường đại hơn vô số lần!
Dường như người đứng ở trước mặt mình đây, chính là Tu La thần chân chính.
"Yên tâm, ngươi giao sức mạnh cho ta, nói cho ta biết tất cả những điều ta muốn biết, lại còn chỉ dẫn cho ta con đường phía trước, trong lòng ta, ngươi đã là nửa sư phụ của ta. Bây giờ, ta sẽ thực hiện lời hứa hẹn với ngươi, cứu rỗi linh hồn ngươi. Còn bước kế tiếp, ta sẽ cân nhắc để cho những đồng bạn của ta đều đạt được cơ hội thành Thần.
Tu La hừ cười: "Ngươi tiểu tử này là muốn hỏi ta, làm sao có thể dưới điều kiện tiên quyết tránh né được tai mắt thượng giới, để cho đồng bạn ngươi cũng thu được Thế giới linh hồn màu sắc? Rất đơn giản, chờ ta độ Thiên sứ chi tâm cho ngươi, tự bản thân ngươi sẽ nắm giữ năng lực giao phó màu sắc, sau khi trải qua ngươi cải tạo, nhóm đồng bạn của ngươi chỉ cần bước vào Độ Kiếp cảnh đỉnh phong, thì đều có thể ngăn chắn thượng giới trảm đạo trước thời hạn."
"Như thế thì tốt."
Ầm ầm...
Một cỗ khí tức màu đen nhộn nhạo bay lên, tất cả ồn ào náo động của toàn bộ Không gian song song hoàn toàn yên tĩnh lại.
Sau khi một tia hồn niệm Tu La làm xong tất cả điều này, nói con đường đến Vô Tận tháp cho Từ Dương, sau đó hoàn toàn tan rã biến mất. Điều hắn phải làm, chính là chờ đợi Từ Dương tới cứu rỗi.
Một lần nữa trở lại trước mặt mọi người, mặc dù thực lực và khí chất Từ Dương đã biến dạng lớn, nhưng tình cảm của hắn đối với mọi người đương nhiên sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, loại cảm giác an nhàn cùng thân thiết vô hình kia vẫn còn ở đó như cũ.
"Lão đại, huynh..."
Nhìn dáng vẻ mọi người cứ như đang muốn nói lại thôi, Từ Dương than nhẹ.
"Như các ngươi thấy, ta đã kế thừa sức mạnh của Tu La. Có một vài chuyện bây giờ ta không tiện kể với các ngươi, bởi vì làm như vậy rất có thể sẽ mang đến cho các ngươi tai họa mang tính hủy diệt. Các ngươi chỉ cần tin tưởng ta, tương lai nếu các ngươi không rời không bỏ, ta sẽ cho mỗi người các ngươi một câu trả lời thỏa đáng."
Từ Dương nói xong, Nữ đế vẫn là người đầu tiên đưa ra hồi đáp.
"Mặc kệ thế giới biến thành dáng vẻ gì, ngươi mãi mãi là người ta để ý nhất. A Dương!"
Một đạo hồn âm của Nữ đế truyền vào trong đầu Từ Dương, hai người nhìn nhau thâm tình kín đáo. Một chút dịu dàng của Nữ đế đã hòa tan tất cả ngăn cách có thể tồn tại.
Những người khác cũng đều thi nhau tỏ thái độ theo, bày tỏ cho dù chết cũng sẽ tin tưởng và ủng hộ Từ Dương vô điều kiện.
"Tốt lắm! Chuyện chúng ta cần phải làm bây giờ, đó là đi tới Vô Tận tháp, diệt trừ Thác Bạt Vân."
Mọi người rối rít gật đầu.
"Còn Kiếm Hồn, từ hôm nay trở đi, ngươi chính thức trở thành một thành viên trong đoàn đội chúng ta, cũng là cánh tay của Từ Dương ta, đồng bạn của ta, huynh đệ của ta. Trừ khi cần phải chiến đấu, nếu không ngươi không cần hóa thành hình kiếm."
Kiếm Hồn phủ tay trước ngực một mực cung kính đáp lời. Vốn hắn còn lo lắng Từ Dương có Tu La kiếm cường đại hơn rồi thì sẽ vứt bỏ mình, nhưng khi hắn nghe được lời Từ Dương nói, dẫu chỉ là một hồn kiếm thì hắn cũng tràn đầy xúc động.
Khai thông xong toàn bộ, Từ Dương nhẹ nhàng vung về phía hư không ở sau lưng, một vết nứt hư không khổng lồ lại vô cùng ổn định cứ như vậy xuất hiện.
"Cái gì!"
Mười mấy người ở hiện trường hoàn toàn ngơ ngác.
"Chuyện này, chuyện này con mẹ nó cũng quá mạnh đi? Lão đại, huynh bây giờ... không phải đã thăng cấp thành Độ Kiếp đỉnh phong đấy chứ?"
Từ Dương cười khẽ, chỉ cho Long Khôn một ánh mắt ý vị thâm trường, rồi đưa mọi người vững vàng tiến vào bờ bên kia của kẽ hở hư không.
Độ Kiếp đỉnh phong? Chỉ sợ bây giờ xách giày cho Từ Dương cũng không có tư cách, ở trước mặt Từ Dương, dưới Độ Kiếp đại viên mãn đều chỉ có thể dùng từ sâu kiến để hình dung.
Xem như cực cảnh đại viên mãn, chỉ cần Từ Dương ngưng kết toàn lực, hẳn cũng có thể làm được một kích tất sát.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Từ Dương đã được xem như là đệ nhất dưới Thần không ai sánh kịp.
Lần nữa mở hai mắt ra, khung cảnh trước mặt mọi người đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Đặc điểm lớn nhất của Không gian song song này chính là đám mây trên bầu trời mãi mãi là màu đỏ tím, nhìn qua trông thật sự lộng lẫy mà tốt đẹp.
Trong không khí cũng tràn đầy hương vị mát mẻ, nhìn thế nào cũng không giống như một chiến trường tội ác chứa đầy hủy diệt và tối tăm.
"Ôi ôi! Cuối cùng cũng đi tới một nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái rồi. Lão đại, nơi này là không gian ở chỗ Vô Tận tháp sao?"
Từ Dương gật đầu: "Những chuyện khác sau này ta sẽ nói tỉ mỉ cho các ngươi, hiện tại các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, tháp chủ của Vô Tận tháp- Tiêu Diêu Đạo Quân cũng giống như Thác Bạt Vân, đều là kẻ địch của chúng ta."
"Cái gì?"