"Không sai, ba ngày sau, chính là Trầm Ngư tế của Băng Tuyết Thần Triều chúng ta, ba năm tổ chức một lần, đến lúc đó các ngươi liền hiểu."
Anh Vương Tử cũng không nói gì thêm, mọi người cũng không hỏi nhưng Từ Dương vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như bọn họ nghĩ, chắc chắn có điều gì đó đặc thù xen lẫn.
Đáp xuống đất chính là một tòa cung điện băng lam vô cùng tinh xảo, trong nội viện cắm đầy đủ các loại hoa anh đào, mới vừa vào cửa, tất cả mọi người đã ngửi thấy hương vị hoa tươi mát.
"Ôi ôi! Ở đây thật là đẹp, không hổ là chỗ ở của Vương tử."
Tiểu muội bên trong Ngũ Kim Hoa lại bắt đầu mê đắm, nha đầu này rất yêu thích các loại hoa cỏ, nhìn thấy nhiều cây hoa anh đào như vậy trái tim như muốn nổ tung, mọi người nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
"Đây là phủ đệ riêng của ta, mọi người cứ thoải mái, muốn làm gì đều được, có yêu cầu gì cứ nói không cần phải khách khí."
Vừa vào phủ, Anh Vương Tử như biến thành một người khác, u buồn lạnh lẽo trên mặt bị quét bay sạch, rất hoan nghênh đám người Từ Dương.
"Lúc ở bên ngoài, không biết có bao nhiêu người âm thầm quan sát ta, không thể bại lộ sơ hở. Nhưng trong phủ đệ của mình, không ai có thể làm gì ta nên có thể tùy ý một chút.
Trong ba ngày này, các ngươi chính là khách của ta, nếu muốn ra ngoài đi dạo một vòng chỉ cần nói với quản gia một tiếng, hắn sẽ sắp xếp người bảo hộ các ngươi an toàn."
Từ Dương hài lòng gật đầu: "Đa tạ Anh Vương Tử điện hạ, không dối gạt điện hạ, lần này chúng ta đến đây là để tìm một người bạn cũ, ta cũng hy vọng trước khi Trầm Ngư tế diễn ra sẽ có chút tin tức."
Anh Vương Tử cười yếu ớt nói: "Ta đã cho người đi làm, người các hạ muốn tìm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày chắc sẽ có tin tức."
"Quá tốt rồi!" Từ Dương vui vẻ nói, chắp tay với Anh Vương Tử: "Sau này nếu điện hạ có gì cần ta giúp cứ việc lên tiếng."
Anh Vương Tử mỉm cười gật đầu: "Trong cung còn có chút việc phải bận rộn, trước tiên ta xin lỗi không tiếp lâu được, các ngươi cứ tự nhiên. Khối thủ lệnh này các ngươi cầm lấy, nếu như ở trong thành gặp phải phiền phức gì không giải quyết được thì lấy khối thủ lệnh này ra, chắc chắn sẽ hỗ trợ các ngươi."
Nói xong, Anh Vương Tử lấy thủ lệnh đưa cho Từ Dương, lúc này mới mang theo thân vệ bạch y đằng không mà lên, đi về phía vương cung.
"Chúng ta cũng ra ngoài thành một chút."
Từ Dương thấy mọi người không kìm nén được, cũng tò mò với Băng Tuyết Thần thành, nên hạ lệnh giải tán tại chỗ.
Long Khôn không nói hai lời, trực tiếp hỏi quản gia nơi có ca múa phường nổi tiếng nhất trong thành rồi rời đi.
Tiểu Đoàn Đoàn và Thao Thiết đi theo Linh Dao, Lăng Thanh Thù không có việc gì làm, liền đi theo năm tỷ muội Kim Hoa dạo xem đồ trang sức trên đường phố, để giết thời gian.
Nha đầu Tiểu Hoa dọc theo đường đi không có việc gì làm, Từ Dương đã truyền thụ cho nàng một ít pháp môn tu luyện, để nha đầu này tiến nhập vào con đường tu luyện.
Vốn Từ Dương muốn mang nàng cùng đi dạo một vòng, ai ngờ nha đầu này quá chăm chỉ, có lẽ trong lòng luôn muốn làm gì đó cho Từ Dương, có chút thời gian rảnh rỗi là ngồi xếp bằng tu luyện, Từ Dương cũng đành kệ nàng vậy.
Ra cửa phủ, cũng chỉ có Công chúa Vô Song theo hắn như thường lệ.
"Có cái gì muốn nói sao?"
Hai người đi ra giữa đường, nhìn dân chúng trong thành Băng Tuyết qua lại, dường như không khí náo nhiệt của cuộc sống cũng giống như trên đại lục, không có gì khác biệt, quen thuộc cuộc sống khói lửa.
"Nhìn biểu hiện trên người Anh Vương Tử có thể đánh giá được bên trong vương thất đấu tranh kịch liệt đến cỡ nào. Chỉ có một chuyện ta không hiểu rõ, vương thất có nhiều người như vậy, tại sao lại phái Tam Hoàng tử đi tiếp đãi, có cái gọi là Trầm Ngư tế quái đản nữa chứ."
Lời của Vô Song cũng chính là nghi ngờ trong lòng Từ Dương, kỳ thực hắn cũng không muốn tham dự vào tranh đoạt quyền lợi trong vương thất, nhưng vì để tìm kiếm Bạch Liên Tuyết, dù thế nào nhân tình này của Tam Hoàng tử hắn vẫn phải nhận.
Tuy nhiên, hắn cũng không quá lo lắng, nhập gia tùy tục, dù có gặp phải phiền toái gì cũng đều có phương pháp giải quyết.
Trong lúc vô thức, hai người đã tới gần một cây cầu đá trên đường ở thành nam, nơi đó đông nghịt người đang nhìn xuống dưới cầu, có vẻ vô cùng náo nhiệt.
Từ Dương và Vô Song liếc nhìn nhau, đi nhanh về phía đó, giữa sông có một vầng trăng tròn phản chiếu.
Điều kỳ quái là, bầu trời Băng Tuyết Thần thành Thiên Vực quanh năm chỉ có sắc trời đỏ thẫm, hoàn toàn không có cảnh tượng nhật nguyệt luân phiên. Căn cứ theo những gì dân chúng bên cạnh nói, con sông này chính là nơi duy nhất có thể nhìn thấy ánh trăng, người có duyên đi tới nơi này, có thể trông thấy người mình yêu mến bên trong.
Từ Dương chỉ xem đó là một lời nói đùa, cũng không có ý hỏi thăm, Công chúa Vô Song bên cạnh lại cảm thấy thú vị.
"Ngươi không muốn tới thử một chút xem sao? Đã đi tới nơi đây thì chính là duyên phận, cứ xem như một trò chơi thì có làm sao?"
Từ Dương bị Vô Song nói đến sững sờ, không thể làm gì khác hơn là đi đến cầu nhìn vào giữa ánh trăng, phóng xuất tinh thần lực.
Sau một khắc, toàn bộ mặt sông nổi lên gợn sóng, ánh trăng phản chiếu nhanh chóng co quắp, ngày càng trở nên mơ hồ.
Mà trong tầm mắt Từ Dương, từng gương mặt mơ hồ lần lượt thoáng qua, hắn không nhìn rõ mỗi khuôn mặt nhưng đều cảm thấy những khuôn mặt này vô cùng quen thuộc, mãi đến khi gợn sóng dần dần biến mất, cuối cùng cũng xuất hiện một hình dáng vô cùng rõ ràng, chính là gương mặt Vô Song bên cạnh hắn.
"Điều này..."
Theo bản năng Từ Dương để cho mình thanh tỉnh mấy phần, đồng thời cắt đứt loại suy nghĩ cùng ý niệm chớm lên. Bởi vì hắn biết, bản thân không thuộc về thế giới ảo tưởng, cuối cùng cũng có một ngày phải rời đi.
Mà Vô Song, đối với Từ Dương chính là người duy nhất hắn không thể mang đi, không muốn cùng người đó sinh ra ràng buộc quá sâu nặng.
Giống như sau một giấc mơ thanh tỉnh trở lại, Từ Dương thở dài một hơi nhẹ nhõm, cũng không nói nhiều, chắp hai tay sau lưng đi về phía bên kia cầu.
"Ta ở phía dưới chờ ngươi."
Vô Song như cười như không nhìn bóng lưng dần dần rời đi, cuối cùng nàng nhìn vào trung tâm ánh trăng dưới cầu. Không có gợn sóng hư ảo, chỉ có bóng lưng Từ Dương vừa rồi phản chiếu trong ánh mắt của nàng, một lần nữa hiện lên trong ánh trăng.
Trong nháy mắt thời gian ba ngày trôi qua.
Điều khiến mấy người Từ Dương kinh ngạc chính là trong ba ngày này, Anh Vương Tử không trở lại lần nào, mặc cho mấy người Từ Dương trong phủ của hắn tùy tiện lộng hành.
Sáng sớm ngày thứ ba, ngoài cửa điện Vương tử có một đội hộ vệ cung đình ăn mặc hoa lệ, hiển nhiên là tới đón mấy người Từ Dương vào cung.
Hộ vệ đứng đầu tự mình đến trước mặt Từ Dương cung kính giao cho hắn một bức thư.
"Anh Vương Tử phái mạt tướng đến cung nghênh mấy vị khách quý vào cung tham gia buổi lễ Trầm Ngư tế ba năm tổ chức một lần của Băng Tuyết Thần Triều!"