"Cái quỷ gì? Lão đại, nhìn rõ chưa? Rốt cuộc nữ hài này có phải là đồng bọn của ngươi không?"
Từ Dương lắc đầu: "Không phải Liên Tuyết. Nhưng cũng không biết tại sao, ta lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
Nhìn sứ giả áo đen mang theo nữ tử kia trở lại dưới nước, trận Trầm Ngư Tế này coi như xong.
Đáng tiếc đám người quốc vương còn đang mang theo một đám quý tộc hướng về phía hồ nước bái lạy... Không thể không nói, một màn như vậy tuyệt đối có thể xem như là một loại sỉ nhục của Thần triều.
Một quốc gia, vì để đổi lấy sự phát triển hòa bình mà không tiếc đem nữ hài của quốc gia mình ra làm vật hiến tế! Thế nhưng vương thất còn không cảm thấy xấu hổ, mà ngược lại, lấy làm tự hào?
Đoàn đội Từ Dương tựa hồ lập tức cảm thấy cực kỳ thất vọng với vương thất này, sau khi Trầm Ngư Tế kết thúc, căn bản không thèm gặp mặt quốc vương, lập tức rời khỏi vương cung đại điện.
Sau khi đi ra cửa điện, đám người Từ Dương một lần nữa nhìn thấy Bạch Thống lĩnh, nhưng lúc này đây, Từ Dương lại cự tuyệt thỉnh cầu của Bạch Thống lĩnh, hơn nữa còn đem thủ bài của Anh vương tử trả lại cho đối phương.
"Bạch thống lĩnh, thay ta cảm tạ Anh vương tử điện hạ đã chiếu cố mấy ngày nay, ta còn có việc khác muốn làm, không tiện quấy rầy thêm."
Lời nói rơi xuống đất, còn chưa đợi đối phương kịp phản ứng, Từ Dương đã mang theo đồng đội bước đi.
"A, lão đại, ta thấy nơi này thật không có ý nghĩa gì, vốn dĩ ta còn tưởng rằng Băng Tuyết thần triều sẽ là một thế giới thánh khiết tốt đẹp biết bao, hiện tại xem ra, cũng chỉ đến thế..."
"Đúng thế! Nữ hài còn sống sờ sờ, cứ như vậy ném cho Nhân Ngư nhất mạch làm thức ăn, còn dùng mỹ danh là vì Thần thành vạn dân! Nếu như ta là vương, nhất định sẽ cùng Nhân Ngư nhất mạch đánh đến long trời lở đất, hoàn toàn thoát khỏi uy hiếp của bọn họ! Cùng lắm thì mất đi lực lượng Băng Tuyết, ta cũng sẽ không dùng phương thức bán đứng tộc nhân ta để bảo vệ vương triều thống trị!"
Lăng Thanh Thù vừa nói xong, phía sau liền có một giọng nói vang lên, đối phương rõ ràng là đang vỗ tay khen ngợi.
"Nói rất hay!"
Mọi người quay đầu lại, phát hiện người tới chính là nhị vương tử Vũ một thân áo lông vũ màu trắng hoa quý kia!
"Ách... ta nói sai rồi phải không? Lão đại."
Linh Dao thè lưỡi bất đắc dĩ nhìn Từ Dương một cái, nhưng vị lão đại kia tựa hồ đặc biệt bình tĩnh.
"Không sao, lời vị cô nương này nói, cũng là suy nghĩ trong lòng ta. Mấy vị đều là khách quý thần triều ta, thật không giấu diếm, ta cũng cực kỳ bất mãn với cách làm của Nhân Ngư nhất mạch. Theo ta được biết, mấy vị đến thần triều là vì tìm người, có tiến triển gì không? Nếu như không có, có lẽ bản vương có thể giúp được chút gì đó cũng không chừng."
Từ Dương cùng đám người Vô Song liếc nhau, suy nghĩ một lát sau đó lộ ra một nụ cười.
"Dù sao Anh vương tử cũng đã đi qua, lại đi đến phủ của Vũ vương tử ngồi một chút, cũng không phải không thể. Mời!"
Từ Dương đã bất chấp ý nghĩ của Anh vương tử. Khi xốc màn che mặt của nữ hài kia lên, Từ Dương liền cảm thấy trong này không chừng cất giấu bí mật gì nào đó không ai biết.
Chuyện Anh vương tử đáp ứng với mình cũng không làm được, cũng làm cho Từ Dương mất đi tín nhiệm đối với hắn ta, mặc kệ hắn ta tiếp cận mình là có bí mật gì khác, Từ Dương đã không còn tâm tư để quan tâm tới, chỉ cần có thể tìm được Bạch Liên Tuyết, những thứ khác đều dễ nói.
Cung điện của Vũ vương tử cũng không thơ mộng như vẻ bề ngoài, bố trí thuần túy là cung điện hoa quý, diện tích cũng rộng rãi hơn Anh Vương Tử rất nhiều.
"Vũ vương tử, nếu không ngại thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề, làm một giao dịch đi. Ngươi giúp ta tìm người, ta hứa sẽ giúp ngươi làm một việc, sau khi thành công chúng ta lập tức rời đi."
Từ Dương đã không còn đủ kiên nhẫn, hắn không thích thành thị này, quốc gia này, cùng với tất cả những gì liên quan đến hòn đảo này.
"Ha ha ha! Các hạ là một người sảng khoái, vậy ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng. Trong tay ta quả thật có một số tin tức về nữ hài này."
Vũ nói xong, lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, đường nét Bạch Liên Tuyết biến ảo ra.
Lông mày Từ Dương nhất thời căng thẳng: "Ngươi có biết tung tích của nàng không?"
"Không chỉ biết tung tích của nàng, ta còn có thể dựa vào lực lượng của ta, giúp ngươi đem nàng còn nguyên vẹn không tổn hao gì trở về. Nhưng ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
Không đợi Vũ mở miệng, Vô Song bên cạnh đã lộ ra nụ cười: "Nếu như ta không đoán sai, yêu cầu của ngài, là muốn chúng ta giúp ngài giết Anh vương tử, đúng không?"
Mọi người kinh hãi thất sắc! Nụ cười của Vũ trước mặt càng thêm càn rỡ hơn vài phần.
"Không thể tưởng được, bên cạnh các hạ còn có nhân vật như vậy đi theo. Vị cô nương này đoán rất đúng, nhưng ta lại có hứng thú muốn nghe một chút, ngươi làm như thế nào mà phán đoán ra được."
Vô Song cười khẽ: "Lúc ở trên điện, nếu ta nhớ không lầm, giá lâm cùng phu phụ quốc vương chính là Anh vương tử, mà không phải điện hạ ngài. Chỉ riêng điều này đã đủ để nói rõ vấn đề. Ngài là huynh trưởng của Anh, lại không có tư cách đi theo quốc vương, chứng tỏ điện hạ chẳng những không được sủng ái, hơn nữa hẳn là đã mất đi tư cách kế thừa vương vị. Thậm chí, mẫu thân của ngài cũng không phải là vương hậu."
Vũ có chút đứng ngồi không yên, tuy rằng những lời này chọc trúng nỗi đau của hắn ta, nhưng hắn ta không thể không thừa nhận, nội tình của Từ Dương trước mặt vượt qua tưởng tượng của hắn ta.
Chỉ cần có thể làm cho bọn họ thỏa mãn yêu cầu của mình, như vậy chuyện xóa bỏ Anh nhất định là có thể thành công.
"Ta thật sự là càng ngày càng thưởng thức các ngươi! Không sai, mẫu phi của ta hiện tại đã không còn, mà ta, cũng đã không còn tư cách kế thừa vương vị. Anh mới là người thừa kế tốt nhất cho vương vị.
"Còn bây giờ, để ta cho ngươi biết đáp án thực sự. A Dương các hạ, nữ hài hôm nay bị ngươi vén màn che mặt lên, chính là cô nương mà ngươi muốn tìm. Bộ dáng mà ngươi nhìn thấy không phải là bộ dáng thực sự của nàng."
"Ngươi nói gì?"
Từ Dương chấn động, đây là tình huống hắn tuyệt đối không ngờ tới.
"Trong Băng Tuyết chi lực mà Anh tu luyện có một loại kỹ năng đặc thù, có thể huyễn hóa cùng thay đổi hình thái cùng bộ dáng của sinh mệnh thể. Là hắn, một mặt muốn mượn sức các ngươi, mặt khác lại không muốn đắc tội Nhân Ngư nhất tộc, cho nên động tay động chân với nữ nhân kia, thi triển phương pháp dịch dung, lừa gạt ngươi."
Chỉ từ lời nói của Vũ vương tử này, đích xác nghe không ra bất kỳ sơ hở nào.
Bởi vì trong suốt ba ngày đám người Từ Dương ở phủ Anh vương tử này, Anh thủy chung chưa từng trở về, có đủ thời gian để hoàn thành tất cả những gì mình muốn làm, mà hắn tựa hồ cũng có động cơ đế làm như vậy, chỉ cần có thể chứng minh Anh nắm giữ phương pháp dịch dung này, là có thể dễ dàng đẩy Anh đứng về phía đối lập với đám người Từ Dương.
Tất cả mọi thứ thoạt nhìn đều rất chắc chắn mà hoàn mỹ.
Từ Dương trầm ngâm một lát rồi mở hai mắt ra: "Tối nay, ta sẽ mang đầu của hắn đến gặp ngươi, mà ngươi, cũng nhất định phải xuất ra thành ý của chính mình."
Vũ cười khẽ một tiếng: "Nhìn thấy đầu hắn, ta lập tức mở ra thông đạo dẫn tới Nhân Ngư Hải Trủng, giúp các ngươi tiến vào hang ổ của tộc Nhân Ngư. Về phần nữ hài kia thì ngươi cứ yên tâm, nàng chẳng những sẽ không bị thương tổn gì, trước khi nàng cùng Nhân Ngư chi chủ thành thân, còn có thể được cung phụng như chúng tinh phủng nguyệt. Về phần năm nữ hài khác, cũng chỉ có thể biến thành thức ăn..."
Đêm khuya, Từ Dương triệu tập mọi người trong đoàn đội đến phòng khách trong cung điện của Vũ.
"Ta và Vô Song sẽ cùng nhau hành động, các ngươi không được đi đâu hết, chờ ta trở về."
"Nhưng lão đại... Vũ kia..."
Không đợi Long Khôn nói xong, Từ Dương đã thông qua Hồn Âm ngăn hắn tiếp tục mở miệng. Và lý do ngăn chặn cũng rất đơn giản.
"Tai vách mạch rừng!"