Phải biết rằng, trong thế giới linh hồn của Từ Dương nắm giữ truyền thừa thuần túy duy nhất thuộc về Tu La, dưới sự dẫn dắt của cổ khí tức này, sức mạnh nào đó ở chỗ sâu trong địa mạch nhanh chóng thức tỉnh, khiến thế giới linh hồn Từ Dương phản hồi vô cùng mãnh liệt.
"Tìm được rồi."
Vô Song lập tức đến bên cạnh Từ Dương, trạng thái linh hồn cộng minh của hai người nhanh chóng liên hệ khí tức xao động của thế giới linh hồn, rất nhanh Vô Song phát hiện, phía dưới địa mạch này tích chứa năng lượng đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
"Ta có một loại dự cảm, khi mở phong ấn này ra, toàn bộ Bách Minh cốc sẽ dẫn phát một trận biến động vô cùng lớn."
Từ Dương cười có chút mong đợi: "Ở đây trống trải, không có người qua lại, nơi này trở thành chiến trường cố định của chúng ta, nếu như dẫn những người Ảnh Tông kia đến đây cũng không có gì phải cố kỵ."
Vô Song gật đầu: "Huynh giúp ta một chút, ta đi tìm cửa vào, chỉ cần mở phong ấn ở cửa vào, những chuyện còn lại cũng không cần chúng ta làm."
Lần này, Từ Dương không chút do dự, lần thứ hai mở rộng thế giới linh hồn của mình.
Tu La bản nguyên mạnh mẽ tràn vào trong hồn hải Vô Song, dù sao muốn tìm kiếm lối vào quá trình này cũng không thể thiếu.
Vô Song có chút không thích ứng kịp khi khí tức Tu La ập về phía nàng, nhưng với nội tình mạnh mẽ nàng đã ép cảm giác bài xích này xuống.
Sức mạnh Tu La và Thiên Sứ lần nữa dung hợp.
Bỗng nhiên Từ Dương phát hiện vô số màu sắc trong thế giới linh hồn của hắn dường như đã biến đổi và thăng hoa hơn do sự xuất hiện của sức mạnh Thiên Sứ.
"Tìm được rồi!"
Một đạo quang ảnh vàng óng đột nhiên xuất hiện, Từ Dương nhanh chóng vọt tới chỗ vị trí có quang ảnh kia, dưới chân Thiên Sứ chính là vị trí tương ứng với cửa vào Địa cung.
Bởi vì xung quanh nơi này rất ít người, hầu hết Ảnh Tông đều tìm kiếm chỗ sâu dưới Bách Minh cốc, căn bản không có ai tìm đến nơi này. Vì thế Từ Dương không chút do dự, trực tiếp xuất ra Tu La kiếm tấn công một lực mạnh mẽ dưới chân hắn.
Ầm ầm!
Chấn động kinh hoàng bao phủ xung quanh, kèm theo đó có vết nứt đầu tiên xuất hiện, Tu La khí màu đen trong cơ thể Từ Dương như Ma thần buông xuống, xé mở vết nứt trên mặt đất.
Mà hắc khí từ sâu dưới lòng đất phát tán ra ngoài như huyết dịch từ trong Bách Minh cốc chảy không ngừng, nhanh chóng bao phủ mỗi xó xỉnh quanh sơn cốc.
"Khởi bẩm đại nhân, dường như bên kia có động tĩnh!"
"Truyền lệnh cho tất cả mọi người, lập tức di chuyển về phía có hắc khí phát ra."
Một bên khác của sơn cốc, mấy người Hắc Mân Côi nhanh chóng kịp phản ứng, lập tức đến gần. Lúc này có lẽ Hắc Mân Côi khẩn trương hơn bất cứ ai, kể từ khi Từ Dương và Vô Song cho nàng hy vọng, cảm giác tham lam trong lòng điên cuồng lan tràn, nàng khát vọng có được truyền thừa dưới địa mạch này hơn bất cứ ai.
Ầm ầm!
Phong ấn cung điện dưới lòng đất bắt đầu tan rã, áp lực khí tức quá cường đại, gần như cưỡng ép phá vỡ lỗ hổng này.
"Không vội vàng, chúng ta nên ẩn nấp để những người kia vào trước, phía dưới này chắc hẳn có không ít ma hồn, bọn chúng khát máu lâu ngày đang chờ một bữa ăn ngon."
Vô Song và Từ Dương đạt được nhận thức chung, hai người vội vàng lui về phía sau, không bao lâu sau Hắc Mân Côi dẫn hầu hết những cường giả Ảnh Tông lao về phía bên này.
"Vong hồn khí thật nồng đậm, đại nhân, chúng ta..."
"Xuống đi."
Hắc Mân Côi lạnh lùng nói ra hai chữ này, căn bản không để ý đến sự sống chết của những thủ hạ cường giả Ảnh Tông.
Ngày bình thường, lúc thi hành nhiệm vụ, lúc nào nàng cũng dặn dò thủ hạ phải yêu quý sinh mệnh của mình, nhiệm vụ thất bại có thể làm lại nhưng nếu như mất mạng thì xem như kết thúc. Vốn quy cũ của Ảnh Tông khá nghiêm ngặt, ngày thường lấy độ an toàn và hiệu suất cao làm phương thức hành động.
Nhưng lúc này, khi vực sâu dục vọng bị mở ra, Hắc Mân Côi triệt để thay đổi sắc mặt, đối với nàng mà nói, hôm nay dù có hi sinh hết toàn bộ Ảnh Tông, có thể đổi được truyền thừa sức mạnh Tu La cường đại của Diễm quốc thì mọi chuyện đều đáng giá.
Những thủ hạ này, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành bàn đạp của nàng, cũng chẳng có ai biết bọn họ chết ở chỗ nào.
"Chỉ vài vong hồn mà thôi, không phải sinh mạng thể chân chính, các ngươi cẩn thận một chút tuyệt đối không có vấn đề gì, tìm ra một con đường sau đó ta sẽ tự mình xuống, không cần các ngươi bán mạng."
"Vâng."
Những cường giả Ảnh Tông đều hiểu, không làm theo ý của Hắc Mân Côi lập tức sẽ mất đi tính mạng, nhưng nếu xuống dưới biết đâu có thể thu hoạch được gì đó.
Mang theo suy nghĩ này nên mọi người lần lượt xếp hàng, dần dần đi sâu hơn vào phía Địa cung.
Hống!
Đột nhiên, một tiếng rống vô cùng mạnh mẽ từ sâu dưới Địa cung phát ra, những cường giả hàng đầu đi xuống đã hóa thành bạch cốt, triệt để đóng băng, không kịp phát ra một tiếng.
"Đừng hốt hoảng, tiếp tục đi sâu vào, mở ra cho ta một con đường!"
Giọng nói của Hắc Mân Côi tiếp tục bao phủ mọi người, khi mọi người bên cạnh đều đi xuống huyệt động, bên cạnh chỉ còn lại một cung tiễn thủ hộ, đột nhiên Hắc Mân Côi ra tay, dùng sức mạnh pháp trận phong ấn tạm thời cửa vào.
"Đại nhân, ngài..."
Hắc Mân Côi cười lạnh: "Bên trong Ảnh Tông ta chỉ tin tưởng một mình ngươi, chỉ cần bọn họ đều chết đi, chúng ta có thể độc hưởng phần sức mạnh truyền thừa này, những khí tức màu đen phía dưới kia có thể sinh ra sức mạnh vong hồn. Vừa vào bên trong nhất định phải dùng máu hiến tế những vong hồn kia, mấy người bọn chúng đều là bia đỡ đạn, chỉ có ngươi mới có thể cùng ta đi đến cuối cùng."
Vốn cung tiễn thủ là tùy tùng luôn ngưỡng mộ Hắc Mân Côi, hắn tuyệt sẽ không phản bội Hắc Mân Côi, chỉ thở dài một tiếng.
"Xem ra ngươi đã quyết định muốn thay thế tân vương trở thành chủ nhân của đại lục."
Hắc Mân Côi cười nói: "Vậy ngươi chính là người dưới một người, trên vạn người, thần tiễn chân chính, đây không phải là giấc mộng của ngươi sao?"
"Không, giấc mộng của ta là trợ giúp ngươi thực hiện giấc mộng của mình, còn những thứ khác ta không quan tâm."
Cuộc đối thoại của hai người Từ Dương và Vô Song nghe được rõ ràng. Dường như mỗi khi đối thủ của mình hiển lộ ra tình cảm chân chính, Vô Song đều tỏ ra vô cùng xúc động.
"Ta nói này, nàng cũng là người từng trải, sao còn nhạy cảm như vậy chứ?"
Vô Song hiểu Từ Dương đang ám chỉ điều gì, nghe hắn nói vậy nàng mắc cỡ hai má đỏ ửng.
"Làm gì có! Ta chỉ cảm thấy thế gian này so với danh lợi và địa vị thì tình là thứ khiến cho người ta khó mà dứt bỏ được."
Từ Dương đồng ý gật đầu: "Nàng nói không sai, tình là căn nguyên của sự ràng buộc, có tình mới có ràng buộc, mới có cái gọi là không thể tách rời, nếu một người vô tình vô nghĩa thì mọi thứ trên thế gian này có cũng được mà không có cũng không sao."