"Không tốt, hai người này thực lực khá đáng sợ, toàn quân rút lui!"
Trong trận doanh đối phương, tên tướng quân tiểu nhân đắc chí kia vẻ mặt vốn cuồng ngạo đã bị sợ ngốc tại chỗ, chỉ là sự tàn sát bừa bãi của Long Quang nhị sắc, đã không phải những kẻ phàm phu tục tử dưới trướng như hắn ta có thể chống lại.
Kỳ thực giống Từ Dương và Vô Song có thực lực thế này, nếu như bọn họ muốn, cũng có thể khiến quân đoàn khổng lồ đến hàng vạn mà tính này đi đến vẫn lạc chỉ trong vài phút.
"Nhưng tên phàm tục các ngươi, chớ có tin vào hiệu lệnh của kẻ nịnh thần, mau rời đi! Đây là cảnh nội Diễm quốc, cấm phát động chiến tranh nội bộ, nếu không thiên uy của Tam vương tử sẽ xóa sạch tính mạng các ngươi, một tên cũng không chừa lại."
Sóng âm của Từ Dương bao phủ thương khung, giống như một đạo thánh chỉ quân lâm, trong nháy mắt đã khiến hàng vạn chiến sĩ Diễm quốc mất đi ý chí chiến đấu, bây giờ chỉ có đào tẩu là chuyện duy nhất bọn họ muốn làm.
"Chạy đi!"
Tiếng hô hoán cuồng loạn nhanh chóng nổ ra, đúng là binh bại như núi đổ, đội hình vốn nghiêm chỉnh trong quân Diễm quốc chỉ phút chốc đã biến thành năm bè bảy mảng.
Tên tướng quân tiểu nhân đắc chí này vốn không được dân tâm, lần này tốt rồi, bị Từ Dương hô to như thế, phòng tuyến trong lòng các chiến sĩ sụp đổ hoàn toàn, đừng nói là muốn bọn họ tiếp tục chống lại, cho dù đứng ở trước mặt Từ Dương, bọn họ đều sẽ cảm giác chịu áp lực như núi đè.
Dụng binh không đánh mà thắng! Đây chính là sức ảnh hưởng cá nhân không gì sánh kịp của Từ Dương.
"Rút lui!" Mắt thấy tướng quân kia rất nhanh đã biến thành quang can tư lệnh (làm tướng mà không có binh), rơi vào đường như ruồi mất đầu, tự hô to một tiếng tăng miếng uy danh cho mình, rồi cũng vội vàng đánh ngựa quay đầu rút lui trở về.
Từ Dương và Vô Song tuần tự vững vàng rơi xuống đất, trước mặt quân thủ thành Tam vương tử, giống như hai tôn thần thực thụ, được tất cả các chiến sĩ lớn tiếng reo hò.
Tam vương tử còn tự mình xuống ngựa đi tới trước mặt Từ Dương.
"Lão đại, may mà thời khắc mấu chốt các ngươi đã đến, nếu không, phải chiến một trận này có lẽ chúng ta sẽ thiệt thòi lớn."
Nhìn thấy đối phương biểu tình ngưng trọng, Từ Dương khẽ gật đầu một cái: "Ta hiểu ý ngươi, các binh sĩ không quan trọng, nhưng những giao nhân ở trong đội ngũ kia đều không dễ đối phó, bọn chúng có thể thông qua thôn phệ huyết nhục và thi thể của các binh lính để tăng trưởng thực lực. Chúng ta về doanh trước rồi bàn tiếp!"
Trong quân trướng, Từ Dương không hề nghi ngờ là ngồi ở chủ vị, Tam vương tử ngồi bên cạnh Từ Dương, những người khác chia ra ngồi ở hai bên, ngoại trừ hai ba thân tín của Tam vương tử, mười mấy người khác đều là thành viên trong đoàn đội Từ Dương.
"Thật không ngờ lại còn có chuyện như thế! Thực sự là không nghe thì không biết, nghe xong giật nảy mình mà!"
Sau khi nghe Từ Dương kể lại hành trình của mình và Vô Song lần này, mọi người đều lộ ra biểu tình chấn kinh không thể tin nổi, Long Khôn còn mạnh bạo xoa cằm lâm vào suy xét.
"Lão đại, ta bây giờ càng phát giác, cái gọi là thế giới ảo tưởng luận kia của huynh hẳn là thật rồi! Tam nguyên pháp tắc, chính là điểm tựa duy nhất chống đỡ toàn bộ thế giới chúng ta. Một khi như lời huynh nói, Hắc Giao Vương kia đăng lâm tuyệt đỉnh, vậy thế giới này của chúng ta e rằng thật sự phải lâm vào bóng tối vĩnh hằng."
Từ Dương lắc đầu: "Sẽ không, có chúng ta ở đây, âm mưu của Hắc Giao Vương tuyệt đối sẽ không được như ý, mặc dù ta một lòng muốn thoát khỏi thế giới ảo tưởng, nhưng ta chưa từng nghĩ phải hủy diệt ở đây, ít nhất trước khi ta tìm được đường về, thế giới này, nhất định phải là dáng vẻ hoàn hảo."
Lăng Thanh Thù nhíu mày nói: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Bây giờ Diễm quốc bị Hắc Mân Côi nắm giữ quyền hành, lúc này chúng ta rất bị động!"
Từ Dương rơi vào suy tính: "Không vội, so với Vương đô, ở đây ngược lại càng an toàn hơn. Kế tiếp ta sẽ đi Vô Tận Hải một chuyến, thăm dò xem tên kia rốt cuộc đã cường đại đến trình độ như thế nào. Còn về phía chiến trường chính, ta muốn bọn họ trong thời gian ngắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thừa dịp thời gian này các ngươi hãy siêng năng tu luyện, tranh thủ tăng thực lực thêm một bước, tương lai một khoảng thời gian nữa, toàn bộ đại lục cũng sẽ không còn thái bình."
"Rõ!"
...
Gió thổi báo giông bão sắp đến!
Theo Hắc Mân Côi hoàn toàn nắm giữ quyền hành Diễm quốc, toàn bộ bên trong bên ngoài triều đình Diễm quốc rung chuyển một trận, thuận theo nàng ta thì sống, nghịch nàng ta thì chết.
Nhưng chính như Từ Dương nói tới, bên phía vương thất dù có loạn hơn nữa cũng chỉ có thể là dạng này, mặc dù Hắc Mân Côi tạm thời càn rỡ, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với toàn bộ Diễm quốc huyên náo chia năm xẻ bảy như rắn mất đầu.
Thừa dịp giờ phút quan trọng này, Từ Dương cùng Vô Song lần nữa xuất phát.
Chỉ là lần này, đang lúc hai người bước lên hành trình, thân là trưởng công chúa Thần quốc, Vô Song nhận được mật lệnh truyền âm, cũng chính là hồng lệnh quy cách cao nhất từ cấm vệ của nàng!
"A Dương... Có lẽ ta không thể cùng ngươi đi Vô Tận Hải rồi."
Đem truyền lệnh mình nhận được truyền vào hồn hải Từ Dương, Từ Dương nhất thời trầm tư.
"Không ngờ lại có người đồng thời ra tay với vương thất Thần quốc!"
Trong mật lệnh này nói, thần tướng Pháp Bị soán vị, bắt nhốt lão quốc vương và nhất hệ vương thất, mà hiện nay Võ Thần Quan Thái Long sống chết không rõ, bị một đám người áo đen thần bí đánh trọng thương, đám tôn tử bại gia của Thái Long đều bị xóa bỏ, toàn bộ nhất mạch Võ Thần Quan chẳng khác nào bị lật đổ hoàn toàn.
Cũng may công tước Long Khôn nhà bọn họ rất thông minh, ngửi được mùi nguy hiểm tự biết không địch lại, bảo trụ một vài huyết mạch vương thất rời khỏi Vương đô Thần quốc, lúc này mới xem như không khiến vương thất bị lật đổ hoàn toàn.
"Tuy ta và lão quốc vương không phải là người thân, nhưng những năm này ông ấy cũng đã làm rất nhiều chuyện cho ta, bây giờ Thần quốc nội loạn, ta phải trở về chủ trì đại cuộc. Quan trọng là phải ngăn cản trận âm mưu này, chỉ dựa vào lực ma nguyên của đồng bạn kia của ngươi là không đủ, thân là đồ đằng của lực tín ngưỡng, ngươi hẳn hiểu rất rõ, ta là người tiếp cận nhân nguyên cực hạn nhất. Lần này trở về, ta cũng muốn cường hóa lực tín ngưỡng thêm một bước. Chỉ khi ta và Nữ Đế đồng thời đạt đến cảnh giới nguyên lực cực hạn, mới có thể giúp ngươi quyết một trận thắng thua với Hắc Giao Vương Vô Tận hải!"
Không thể không nói, quyết định của Vô Song không thể nghi ngờ là chính xác nhất ở thời điểm này, lần chia ly này giữa hai người xem ra không thể nào tránh khỏi rồi.
"Ta..."
Từ Dương dường như vừa muốn nói, mình nguyện ý cùng nàng ấy về Thần đô, xử lý chuyện của nàng trước, nhưng lại bị Vô Song cười lắc đầu, nhẹ nhàng nâng tay che môi Từ Dương chặn lại lời của hắn.
"Ta biết ngươi muốn nói gì, cũng biết rõ tâm ý của ngươi, nhưng trước mắt, tìm được con của Kiếp Vương, tiên vương của Diễm quốc mới là chuyện quan trọng nhất, chỉ có tìm được hắn, ma nguyên mới có thể tiếp cận cực hạn đỉnh phong, mà lực tín ngưỡng của Thần quốc ta cũng không cần phải tiến hành loại huyết mạch truyền thừa này, chỉ một mình ta, cũng có thể ngưng kết lực Nhân nguyên tiếp cận cực hạn, cho nên trọng tâm của ngươi phải đặt ở Diễm quốc!"
Từ Dương đã không biết nên nói gì, hai vấn đề duy nhất làm hắn cảm thấy khó xử, đều đã bị Vô Song ung dung hóa giải.
Nữ nhân này luôn là như vậy, có thể đứng ở bên cạnh mình, cùng mình quân lâm thiên hạ!
"Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta đã quen với sự tồn tại của ngươi, nếu như có một ngày, thế giới này khiến ngươi và ta chia tách, ta cũng sẽ tái tạo một thế giới có ngươi."