"Ai da, thật là đáng tiếc, người này chính là thiên tài ngút trời có một không hai trong chúng sinh Nhân tộc đại lục ta đấy. Tư chất của hắn còn kinh diễm hơn cả thiếu niên bạch y kinh động toàn bộ đại lục mấy vạn năm trước đó! Chỉ tiếc, người này đã định sẵn cùng không có duyên phận với truyền thừa Phượng Hoàng nhất tộc ta rồi."
Nhìn ra được Phượng Hoàng lãnh tụ rất tiếc nuối, so sánh ra Từ Dương cũng không có vẻ quá chán nản với sự thật này. Theo hắn, tất cả đều đã là số mệnh định sẵn, khi thượng đế đóng lại một cánh cửa thì nhất định cũng sẽ mở ra một cánh cửa sổ cho ngươi. Truyền thừa của Long tộc nhất mạch đã từng mang đến cho Từ Dương sự trợ giúp và thăng lên rất lớn, mặc dù hôm nay Từ Dương tuyệt đối là quan hệ tử địch với tất cả những người đã tham dự Cửu Long thiên kiếp năm đó, nhưng điều này cũng không thể bác bỏ việc Từ Dương đã lấy được tăng lên cùng trợ giúp ở trên người Long tộc, xem như bây giờ không đạt được truyền thừa Phượng Hoàng, cũng là chuyện dễ hiểu.
"Tâm ý của tiền bối, vãn bối xin lĩnh. Còn truyền thừa chí cao của Phượng Hoàng nhất mạch, ta nghĩ các vị đang ở đây càng thích hợp lấy được so với ta." Lời này của Từ Dương rõ ràng có ý ám chỉ, không riêng gì vì Long Khôn huynh đệ ở đây mà ngay cả những thủ hộ giả Phượng Hoàng nhất mạch như Vân Thư, bọn họ cũng đều có tư cách nhận được ân huệ truyền thừa của Phượng Hoàng nhất mạch.
Ánh mắt Phượng Hoàng lãnh tụ nhìn về phía Từ Dương chứa đầy tán thưởng và đồng ý.
"Xem ra, tương lai Nhân tộc để ngươi gánh vác, ta đây mãn nguyện rồi."