Thiên Sứ Nguyệt Tu trước mặt bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đoán không sai, ta chính là Thiên Sứ Nguyệt Tu, chẳng qua dáng vẻ hiện tại ngươi nhìn thấy này của ta đã triệt để đọa lạc, không còn là huyết mạch thuần túy của Thiên Sứ nhất tộc rồi."
Nhìn thấy Nguyệt Tu chấp nhất vấn đề này, Từ Dương lại cười phá lên.
"Thiên Sứ đọa lạc thì sao chứ, ngươi vì Thiên Sứ nhất tộc đã cống hiến biết bao nhiêu, hai chữ huyết mạch này là gì chứ? Nếu không có ngươi tồn tại, lúc trước Thần vương Phong Hỏa Vô Cực cũng không ai ngăn cản được, thế nhân có được mấy người ngăn cản được hắn? Chỉ sợ hiện tại Thần giới đã sớm dung hợp tất cả chủng tộc trong Chư Thiên, lấy cường quyền thống trị toàn bộ thế giới rồi."
Thiên Sứ Nguyệt Tu lại cười khổ lắc đầu: "Sai rồi, các ngươi đều sai, căn bản Phong Hỏa Vô Cực cũng không phải là người như các ngươi tưởng tượng, sở dĩ các ngươi nghe được những tin bất lợi về Phong Hỏa Vô Cực lưu truyền trong Dạ Hàn sơn thật ra đều do người nắm quyền Thần giới Thần tộc bây giờ viết ra.
Năm đó Phong Hỏa Vô Cực vẫn lạc, không những không phải vì bản thân mà vì trợ giúp ta, cứu vãn hệ thống Thần giới sắp bị phá nát."