Khi lực lượng mà Thần mặt trời vô tận ban cho đã bành trướng đến mức tận cùng, tất cả các thành viên trong đội đều đổ mồ hôi hột thay cho lão đại nhà mình. Không ai biết được lực lượng như vậy nện trúng trên người Từ Dương sẽ diễn sinh ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi như thế nào.
Người bình tĩnh duy nhất ở hiện trường, không có ai khác ngoài chính bản thân Từ Dương.
Chỉ thấy hắn cứ thế một bước bay lên hư không, không những không hề lùi lại hay tránh né chút nào, ngược lại còn để cơ thể mình đến gần cực hạn với quang cầu năng lượng Thần mặt trời khổng lồ kia.
Lực lượng Thiên Sứ thuần túy hội tụ ở nơi này giống như hình thái sức mạnh của tín ngưỡng, đối với Từ Dương mà nói đó không những không phải là một loại lực lượng hủy diệt đủ để chôn vùi mình, mà càng giống như một nguồn cấp dưỡng tinh thần vô cùng thuần túy.
Càn Khôn Tỏa nổi lên bên tay trái Từ Dương, phối hợp với nụ cười thấp thoáng bên khóe miệng, một luồng ánh sáng quen thuộc thả ra.