TRUYỆN FULL

[Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 136: Vạn Ma Uyên

“Không có gì là không thể.”

Lòng bàn chân Từ Dương huyễn hóa ra vầng sáng xanh lam, bao phủ hắn và Ngải Lộ Toa sau lưng, đồng thời chế nhạo mười hai tên Ma tộc đỉnh phong còn lại.

“Con chuột này quá phô trương, bộc lộ thuộc tính ma nguyên của nó. Tu sĩ Nhân tộc xem trọng đạo lý vạn vật trong thiên địa tương sinh tương khắc, ta chỉ cần điều động sức mạnh tập trung đả kích khắc chế thuộc tính bản nguyên, năng lực phòng ngự của nó sẽ nhanh chóng giảm nhiều, đây chính là nguyên nhân nó rời khỏi thế giới này…, kiêu ngạo thật sự sẽ gặp sét đánh.”

Ngải Lộ Toa ở sau lưng nghe Từ Dương châm chọc, nhịn không được bật cười.

Nữ hoàng nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, cho dù khắp toàn bộ đại lục, cũng khó tìm ra nữ nhân có giá trị nhan sắc hơn nàng.

Vèo......

Hào quang xanh lam dưới chân đạt đến đỉnh điểm, một luồng ánh sáng dữ dội phóng lên trời, cứ như vậy Từ Dương và Ngải Lộ Toa biến mất trước mặt mấy người Cát Nhĩ Đạt.

“Công pháp hệ không gian! Không biết tên tu sĩ Nhân tộc này có lai lịch thế nào lại nắm giữ nội tình thâm hậu như vậy.”

Cát Nhĩ Đạt còn chưa kịp phản ứng, Ảnh chi thích khách bên cạnh lạnh lùng nói: “Đừng ngẩn người, nhanh chóng đuổi theo!”

“Ngươi bị ngốc à, đừng quên, đồng bọn của tên kia còn ở trong tay chúng ta. Sau khi trở về chúng ta nghiêm hình tra tấn một phen, ta không tin không tra ra tung tích của nữ nhân kia.”

“Hehehe, có đạo lý, rút lui trước......”

Vèo vèo vèo

Mấy người Cát Nhĩ Đạt lần lượt biến mất trong Vạn Ma Tổ.

Lúc này Từ Dương cũng không biết, con tin trong miệng đội Cát Nhĩ Đạt lại chính là Ưng Chủy, cũng chính là trụ trì Linh Hàn Tự, Tuệ Tâm.

Ngắm hoa trong màn sương khiến Từ Dương có ảo giác. Bởi vì Từ Dương không đề phòng trước nên bị mấy người Cát Nhĩ Đạt lợi dụng sơ hở.

Cùng lúc đó, Ảnh Chi Thứ Khách mang theo cá sấu và chuột ẩn vào phía sau núi.

Ngâm mình trong làn sương độc của mấy tên chuột chết kia khiến Tam Nữ Thần Bạch Liên Tuyết hoàn toàn mất đi tri giác ngất đi.

Bởi vì Tuệ Tâm có xá lợi của Thiên Vân Thần Tăng nên cơ thể không bị nhiễm độc, nhưng với thực lực của hắn căn bản không phải là đối thủ của mấy cường gia đại Ma tộc. Trong tình thế cấp bách đã thi triển công pháp vô thượng của Linh Hàn Tự, chuyển Tam Nữ Thần đến chỗ khác, còn bản thân thì bị biến thành tù nhân.

Khi còn chưa moi ra được Phật Tâm và Kiếm Tâm thì Ưng Thủy sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì mấy người Từ Dương, hắn nhất định sẽ ăn không ít đau khổ.

Ưng Thủy là người xem trọng tình nghĩa, vì trước đó mấy người Từ Dương đã ra tay giải cứu sư tôn của hắn, đương nhiên lần này hắn phải cố gắng trả nợ ân tình cho bọn họ.

Lúc này Từ Dương và Nữ hoàng Ma tộc Ngả Lộ Toa xuất hiện ở một nơi hoang vu trong rừng rậm.

Nơi này đừng nói là Từ Dương, ngay cả Ngải Lộ Toa cũng tới lần đầu.

“Tại sao ngươi muốn cứu ta?”

Nữ hoàng Ngả Lộ Toa rơi xuống đất, câu nói đầu tiên thốt lên vẫn với dáng vẻ cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình kia.

“Bởi vì ngươi là địch nhân của ta, đối thủ của ta, muốn chết, cũng chỉ có thể chết trong tay ta. Người bên ngoài, không có tư cách này.”

Nữ hoàng cười: “Mặc dù ta không rõ lắm công pháp của tu sĩ Nhân tộc các ngươi thế nào nhưng ít ra cũng hiểu được ngươi chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, mặc dù sức chiến đấu của ngươi mạnh mẽ nhưng cũng biết được trong thế giới Nhân tộc ngươi cũng không phải Thượng Vị giả. Như vậy trước mặt bản hoàng, tốt nhất đừng có ra vẻ kiêu ngạo.”

Từ Dương cười, chẳng những hắn không thu liễm chút nào mà còn sáp lại gần Ngải Lộ Toa.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Từ Dương giả bộ nháy mắt ra hiệu với Ngải Lộ Toa, hỏi lại: “Làm gì à? Ngươi đoán xem ta muốn làm gì?”

Ngải Lộ Toa có chút sợ hãi, trong ánh mắt vừa hoảng sợ nhưng nhiều hơn là dáng vẻ e ngại thẹn thùng.

“Đi ra!”

Biểu hiện hờn dỗi của tiểu nữ nhân khiến Từ Dương vô cùng ngạc nhiên.

Thật sự chỉ với dung mạo bên ngoài của nàng, trên đời này không ai chứng kiến mà lòng yên tĩnh như nước được.

Hai người cách gần như thế, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của đối phương, bầu không khí trở nên đặc biệt quỷ dị......

Hống!

Đúng lúc này, một con Ma Hổ Vương không biết điều gầm lên giận dữ, từ sâu trong rừng rậm chui ra, nhìn chằm chằm hai người Từ Dương với ánh mắt không mấy thiện cảm.

“Nữ hoàng Ma tộc lại ở cùng với Nhân tộc, đúng là chìm đắm trong tụy lạc mà.”

“Mẹ kiếp, ngươi nói ai đó?”

Từ Dương và Ngả Lộ Toa đồng thanh thốt ra, nhịn không được lại đưa mắt nhìn nhau có chút dở khóc dở cười.

“Hừ, vẫn rất ăn ý, đây chính là tâm linh tương thông hay bỉ dực song phi mà nhân loại các ngươi hay nói đúng không?”

Mãnh hổ dùng thành ngữ bừa bãi một hồi, Từ Dương nghe mà nhăn cả mặt: “Xin nhờ, không học qua tiếng người thì đừng nói ra cho mất mặt. Ngươi đã có hứng thú với Nhân tộc chúng ta như vậy, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi đầu thai, kiếp sau nhất định nhớ làm người đấy!”

Từ Dương phóng lên không trung, kiếm mang giữa ngón tay tàn phá bừa bãi, trực tiếp chộp lấy đầu Hổ Vương.

Phương thức tránh xấu hổ duy nhất là chiến đấu.

Hống!

Con hổ kia không nghĩ tới Từ Dương là một người mạnh mẽ đến vậy, cảnh giới Luyện Khí kỳ đã giúp Từ Dương mê hoặc không biết bao nhiêu đối thủ. Ngay cả lão hổ ngu ngốc này cũng không ngoại lệ, trở thành một trong vong hồn dưới tay hắn.

Phốc......

Một kiếm xuất ra, đầu Ma Hổ vương bị xuyên thủng, tinh thể ma nguyên màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Thứ này, ngươi cần dùng đến không?”

Từ Dương hỏi mang tính chất thăm dò, không ngờ Ngải Lộ Toa không chút khách khí, vung tay lên, trực tiếp nuốt ma nguyên của con hổ kia vào trong cơ thể.

Ma nguyên cường đại nhanh chóng được Nữ hoàng luyện hóa, đặc biệt là vị trí tâm khẩu, một tia sáng màu tím lóe lên rồi biến mất.

Từ Dương cảm nhận được, tia sáng kia không chỉ mang ý nghĩa sinh mệnh bản nguyên của Ngải Lộ Toa mà còn là nơi sinh ra sức mạnh cực hạn khó có thể tưởng tượng được.

Nói cách khác, vì tồn tại ánh sáng tím kia Ngải Lộ Toa mới có thể được hàng vạn chúng sinh Ma tộc tôn làm Nữ hoàng.

Một lát sau, Ngải Lộ Toa chậm rãi mở mắt ra, thương thế cũng tốt hơn hơn phân nửa, ít nhất năng lực chiến đấu căn bản đã hoàn toàn được khôi phục.

“Xem ra tiểu tử ngươi cũng rất thông minh, biết dùng ma nguyên của lão hổ này giúp ta chữa trị thương thế!”

Từ Dương cười ha hả nói: “Ngươi thật biết tìm bậc thang cho mình, ta không hiểu lắm, ngươi một mặt ra vẻ che chở cho thần dân Ma tộc của mình, mặt khác lại không chút do dự nuốt ma nguyên của hổ, ngươi làm thế chỉ vì muốn bảo hộ vinh quang của mình cho tốt thôi sao?”

Nữ hoàng liếc mắt nhìn Từ Dương. “Ngươi thì biết cái gì, tuy ta được tôn làm Ma hoàng, nhưng cũng không phải toàn bộ Ma tộc đều nghe theo lệnh của ta, chỉ có địa vị thống trị tuyệt đối trong Vạn Ma Uyên, một lãnh địa của Ma tộc mà thôi.”