Trong lúc Phong Nghiêu công kích đội ngũ của Từ Dương ở phía sau, không thể không nói Long Khôn đã phát huy ra tác dụng cực lớn, thuần túy chỉ dựa vào sức lực của bản thân ngăn trở ba người của đối phương, năng lực phòng ngự của Huyền Vũ Chân Công của tên này thực sự có thể dùng sáu chữ ‘thiên nhân cũng phải kinh hãi’ để hình dung.
Bóc tách tất cả các thuộc tính bên ngoài, ở cùng một cảnh giới so đấu lực phòng ngự, Từ Dương tự đánh giá mình cũng không phải là đối thủ của tên kia.
"Ha ha ha, đây là lực lượng của Bắc Tấn Kiếm Minh bị các ngươi thổi lên trời? Chó má!"
Lời này Long Khôn cố ý nói rất lớn, chính là muốn đánh ra khí thế của mình, xả giận cho đội số hai bị xóa sổ, đồng thời cũng làm cho các thế lực khắp nơi đều hiểu được, nội tình đế quốc Nguyên Dương vẫn không thể khinh thường.
Phong Nghiêu nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời thân thể rút về phía đội ngũ, không thể không một lần nữa nhìn thẳng vào (đánh giá lại) năm người trước mặt.
"Không ngoài dự đoán, đội ngũ các ngươi quả thực có đủ tư cách để tiến vào chung kết, nhưng ngay một khắc các ngươi quyết định vũ nhục Bắc Tấn Kiếm Minh, đã định trước các ngươi sẽ vì thế mà phải trả giá thảm thiết!”
"Giải trừ phong ấn!”
Sau một khắc, trong ánh mắt Phong Nghiêu phóng xuất ra một cỗ kiêu ngạo lạnh lẽo thấu xương, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, xuất hiện cùng lúc đó, còn có một đạo phong ấn màu đen vô cùng rực rỡ trước người.
Một bóng đen hình dáng như ma quỷ, phóng thích ra dây xích cực dài hoàn toàn trói chặt thân thể hắn ta, ngay khi bóng dáng ác ma kia vừa xuất hiện, liền phóng thích ra khí tức tử vong cực độ khủng bố.
Cũng vào lúc này, ác ma cũng xuất hiện sau lưng ba người ở phía sau, tư thái dữ tợn mang đến cho những người đang vây xem rung động cực kỳ khủng bố.
"Trời ạ, đó là cái gì vậy? Đây thực sự chỉ là một đạo phong ấn áp chế thực lực sao? Tại sao lại làm cho ta cảm thấy lạnh lẽo như vậy!"
Tựa hồ một màn này xuất hiện, làm cho rất nhiều người ở hiện trường sinh ra ý nghĩ khác với Bắc Tấn Kiếm Minh nhất mạch.
Răng rắc!
Tiếng dây xích đứt gãy bắt đầu truyền ra, tiếng bạo vang đặc thù như khi xương cốt ma sát làm cho da đầu người nghe tê dại.
Thẳng đến khi hình dáng ác ma màu đen sau lưng không ngừng mờ đi, khí tức bốn người cũng nhanh chóng tăng cường, bốn thân thể giống như là dã thú bị áp chế đã lâu được phóng thích ra khỏi lồng giam, tùy ý phát tiết bản năng thắng chiến cuồng dã.
"Đến đây đi, để cho các ngươi kiến thức lực lượng chân chính của chúng ta một chút!
"Cái gì!! Đó là... bốn cường giả Nguyên Thần cảnh? Phong Nghiêu kia thậm chí đã đạt tới nội tình Nguyên Thần cao giai, cái này..."
Trên thực tế, đạt tới tu vi Nguyên Thần cao giai, cơ bản là sẽ mất tư cách dự thi, bởi vì cường giả Nguyên Thần cảnh là tiêu chuẩn thực lực chỉ trưởng lão Học viện bình thường mới có thể có được, cho dù là một ít thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cao hơn một hai cấp với người cùng thế hệ cũng là bình thường.
Nhưng bốn tên Bắc Tấn Kiếm Minh trước mặt này, đều là cao giai trong Nguyên Thần cảnh, rõ ràng chính là cố ý phong ấn thực lực, căn bản là có ý thách thức điểm mấu chốt của quy tắc thi đấu.
"Ta nói này, Kiếm Minh này quá ghê tởm đi, đầu tiên là giết chết cả đội người ta, tiếp theo chủ động yêu cầu phạt người, hiện tại xách ra bốn tuyển thủ áp chế cấp bậc, hoàn toàn chính là đang chui vào sơ hở trong quy tắc thi đấu, đội ngũ như vậy, cho dù đạt được thắng lợi, cũng không có khả năng đạt được sự tôn trọng của mọi người!"
"Nói rất hay! Đó cũng là những gì bọn ta nghĩ!"
Trong lúc nhất thời, đế quốc Hàn Nguyệt cùng với tuyển thủ hai của tông môn khác vốn ủng hộ Kiếm Minh, cũng đều tỏ vẻ đồng ý với thái độ như vậy, tại hiện trường vang lên một mảnh giọng nói công khai lên án, tựa hồ đều bắt đầu tỏ vẻ bất mãn với nhất mạch này.
"Sư tôn, ngài xem..."
Mấy đệ tử nội môn bên cạnh Phong Tụ đều bắt đầu lo lắng, trong quá trình thi đấu phóng thích phong ấn áp chế, thật sự có chút không ổn, thế nhưng Phong Tụ tựa hồ rất không cho là đúng.
"Quản những phế vật kia làm gì? Ngay cả trận chung kết cũng không vào được, chỉ xứng đáng điên cuồng sủa ở phía dưới. Chỉ cần Thiên Vân Tông không nói gì, chúng ta cũng không sao cả."
“Vâng, sư tôn. Như thế, mấy người trong đội số một của đế quốc Nguyên Dương này, phỏng chừng cũng phải chết ở chiến đài!"
Sau khi bốn người này phóng thích ra cảnh giới Nguyên Thần cảnh chân thật, Từ Dương liền theo bản năng sinh ra một tia lo lắng.
Hắn cũng hiểu được, công pháp Kiếm Đạo của Kiếm Minh, uy lực thể hiện ra ở mỗi một đại cảnh giới đều có sự chênh lệch rất lớn, càng là người có cảnh giới cao, thi triển kiếm kỹ của Kiếm Minh lại càng mạnh mẽ, hơn nữa lực sát thương cũng vô cùng mạnh, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ là kết quả mất mạng.
Không nghi ngờ gì nữa, một khi đối thủ làm ra phản ứng như vậy, trận đấu này, chiến đội của mình không thể giữ lại, cũng phải dốc hết toàn lực để ứng phó.
Đây là lần đầu tiên Từ Dương cảm thấy có chút hối hận khi không lên sân, mình không có ở đó, Tiểu Đoàn Đoàn lại trở thành một sơ hở lớn trong đội ngũ. Nếu lúc này người đứng trong đội ngũ Bắc Tấn là Từ Dương, hắn sẽ tận hết sức lực tấn công Đoàn Đoàn, công kích điểm yếu nhất, vĩnh viễn đều là tư duy hạch tâm nhất trong thủ thắng chi đạo.
Quả nhiên, tình huống xấu nhất đã bị Từ Dương đoán trúng.
Bốn người này vừa mới giải trừ phong ấn, liền thi triển tổ hợp tất sát trước mặt mọi người!
Một kích hợp lực của bốn gã Nguyên Thần trung kỳ, có thể dễ dàng trực tiếp miểu sát cường giả Nguyên Thần cảnh đỉnh phong!
Từ Dương quyết đoán đưa ra nhận định, kiếm kỹ bốn tên này hợp lực thi triển ra, có thể tùy tiện đem một người trong bốn người - ngoại trừ Long Khôn, miểu sát ngay tại chỗ!
"Không tốt. Nguy hiểm! Xếp trận hình chữ Nhất (一)!"
Bạch Liên Tuyết vội vàng hạ lệnh, mọi người xếp thành một hàng sau lưng Long Khôn, tam nữ nhân đồng thời ngưng tụ lực lượng chuẩn bị phản kích.
Cùng lúc đó, Tiểu Đoàn Đoàn thoăn thoắt đi bút long xà, vẽ ra một bức họa giống như mai rùa bảo hộ che chắn trước mặt mình.
Từ Dương nhìn thấy một màn này, thầm nghĩ mình phải mau chóng lấy ra một kiện bảo khí hộ thân đưa cho Tiểu Đoàn Đoàn, nếu không vấn đề an toàn của nha đầu này sớm muộn gì cũng sẽ là chuyện phiền toái.
Tiếng kiếm minh khủng bố phá không vang lên, Phong Nghiêu cũng đánh ra viễn trình kiếm quang công sát từ xa cường đại như của Linh Dao, mà đây còn là kỹ năng do bốn cường giả Nguyên Thần cảnh tổ hợp thi triển ra, uy lực chỉ sợ còn cường đại hơn kiếm kỹ của Linh Dao!
"Huyền Vũ chân công!”
"Kim Phật Thánh Quang!”
"Tịnh Nguyệt Vô Ngân!”
......
Từng đạo công pháp hộ thể mạnh nhất không ngừng xuất hiện, một hiệp này có lẽ không phải là một hiệp quyết định thắng bại cuối cùng, nhưng cũng là một khâu trọng yếu có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hướng đi của trận đấu.
Ầm ầm! !
Kiếm quang cường đại dung hợp với kiếm thể trong tay Phong Nghiêu, hóa thành một đạo kiếm kỹ thần kì, hư thực kết hợp đâm về phía Long Khôn.
"Con bà nó chớ.. kiếm khí này, áp lực quá mạnh!"
Long Khôn cắn chặt răng, dốc hết toàn lực đối kháng một kích mạnh nhất mà mình từng phải đối mặt mấy năm nay.
Hắn hiểu được, cho dù là Huyền Vũ Chân Công của mình, lực lượng có thể chống cự cũng có cực hạn, hiển nhiên lúc này đây, tổ hợp kiếm kỹ của đối phương, chính là một thách thức cực lớn, đột phá cực hạn của mình.
"Kiên trì!”
Bốn nữ nhân ở sau lưng hai tay kề vai, rót linh lực vào người ở phía trước, cũng là đem công pháp phòng ngự của Long Khôn tăng lên tới trình độ cực hạn.
Bốn người Phong Nghiêu cũng không dễ chịu gì, cả đám cũng cắn chặt răng, liều mạng muốn đột phá vòng phòng ngự cực hạn của Long Khôn, bọn họ cho rằng chỉ cần Long Khôn bị phế bỏ, bọn họ sẽ có thể tùy ý chém giết bốn người ở phía sau.
Nhưng đúng lúc này, biến cố lại một lần nữa diễn ra!